Thời gian: ???
Địa điểm: Dream Realm [Another Ending [Citlali]: Eternal Promise]
[1] [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] [19]

Galatea đã khóc một trận đã đời đêm hôm đó. Hàng lệ tuôn rơi từ đôi mắt ướt đẫm xướt mướt như chưa bao giờ được xướt mướt. Người phụ nữ không thể diễn tả hết cảm xúc chất chứa trong lòng mình thành lời mà cứ thế gửi gắm vào những dòng lệ câm lặng hòa vào vải áo sơ mi. Không cần nhiều ngôn từ để giải bày, tự khắc trong lòng hai người cũng tìm được một khung cảnh chung để nhìn về mà hiểu nhau. Từ trước đến nay, họ đã luôn như vậy. Một câu chuyện về một người đàn ông và một người phụ nữ với chẳng nhiều lời thoại được trao cho nhau. Trong sự im lặng, họ đi tìm những dấu hiệu và lắng nghe trái tim để đi tìm sự đồng điệu.

Thật im lặng là căn phòng ở cuối hành lang được ánh trăng soi sáng đêm hôm đó…

Người phụ nữ luôn nhớ như in ngày hôm ấy người đàn ông đã ôm mình như thế nào với những lời dịu dàng từ từ mang cô trở về với bình yên. Bao nhiêu mảnh vụn vỡ trong tâm tư, từng chút từng chút một, đều được ghép lại dưới bàn tay trìu mến của người Kỵ sĩ. Cô chỉ cảm thấy mình trọn vẹn khi nằm trong vòng tay quá đỗi ấm áp này. Tất cả là sự thật chứ không phải một sự tạo dựng trong tâm tưởng. Hơi thở này là thật, nhịp tim đều đều này là thật, Citlali là thật. Họ đã sống sót trở về từ cuộc chiến tranh không tưởng.

“Khi chìm trong giấc mơ của Biển nguyên sinh từ [BEAST], anh đã thấy rất nhiều thứ.”

“Nhưng, chẳng nơi nào có em. Chúng đều trống rỗng.”


Chỉ với những lời nói ngắn gọn như vậy, Galatea đã hiểu ngay tâm tình của chồng mình. Bàn tay mềm chuyển thành một cái ôm từ phía sau lưng chứ không chỉ rấm rức vò lấy ngực áo nữa, giúp cả hai người đều cùng dựa vào nhau chứ không mỗi riêng một người phải chịu đựng. Họ đã cùng phải trải qua một hành trình rất dài và mệt mỏi, đối phó với tương lai vô định và nỗi sợ rụng rời khi không thể tưởng tượng nổi một cuộc sống nếu thiếu người còn lại.

Cuộc chiến đã kết thúc… Từ bây giờ… Liệu họ có thể yên tâm nói rằng mọi thứ đã ổn không?

Nỗi xúc động dâng trào khi được đoàn tụ với chồng mình nhất thời mang lại cho thỏ ta ít năng lượng chứ thực chất cơ thể kia còn quá yếu để cử động mạnh. Không chỉ vậy mà cô còn vừa trút ra cả một đại dương cảm xúc trong người xong. Giây phút cuối cùng cũng được nằm rúc vào Citlali với tư thế thân thuộc trên chiếc giường bệnh khiêm tốn, Galatea lập tức thấy toàn bộ cơ thể mình như muốn lịm đi, hoàn toàn tan chảy vào lòng người bên cạnh. Đầu gối lên tay. Chân đan vào nhau. Chăn đắp ấm cúng. Chiếc mũi nhỏ nghẹt nghẹt thỏa mãn hít thật sâu vào lòng lấp đầy nỗi nhung nhớ dành cho mùi hương thân thương. Cô ngỡ như cảm thấy như mình đang ở nhà. Nụ hôn ngọt ngào trên môi ban nãy cũng như một tấm chăn dịu dàng đắp thêm vào tinh thần mỏi mệt.

Người Kỵ sĩ nói về cảm nhận của mình sau khi tỉnh dậy. Phép màu quả thực đã đồng bộ hóa hoàn toàn và được tồn tại, lấy đi cả những cơn đau âm ỉ mà chủ nhân của nó phải chịu đựng trong thời gian qua. Cô mím môi im lặng, không dám tỏ ra vui mừng vì cô chợt nhớ Citlali không hẳn đón chào điều đó. Với nhiều người thì được giải phóng khỏi cơn đau là điều tuyệt vời nhưng với anh chồng cứng đầu của cô thì khác.

”Vậy thì… Vào những ngày trở trời… Anh… Sẽ ngủ ngon hơn rồi…”

Cô dụi dụi vào lòng người đàn ông mà thì thầm. Không hẳn là sướng vui nhưng thật nhẹ nhõm khi một trong những nỗi lo toan khiến cô sót xa cho chồng chính là các đêm cô biết người đấy không ngủ được, trằn trọc bởi cảm giác đau đớn dây dứt cứ đợi thời tiết không thuận lợi mà hoành hành. Không có thứ thuốc nào có thể làm chúng biến đi mà chỉ tạm thời bị đẩy lùi. Không muốn cô lo lắng, ai đấy cũng chẳng chịu nói ra nhưng là người nằm cạnh, cô cũng lặng lẽ thao thức cùng, giả vờ ngâm nga những khúc hát nho nhỏ để mang đến xoa dịu.

Họ tiếp tục nói về những người còn lại trong nhà. Bờ vai cô xụp xuống cùng tiếng thở dài nhẹ nhõm khi biết Amira vẫn khỏe ở nhà. Đứa trẻ quấn cha mẹ đấy luôn khó chịu khi không được gặp họ lâu. Lần này, cả bé con ở nhà cũng đã có một cuộc chiến của riêng mình. Không chỉ dừng ở đấy mà cả hàng xóm của họ, Mứt Cam và Kem Sữa đều bình yên vô sự. Galatea không thể đòi hỏi gì nhiều hơn. Hàng mi nhắm nghiền, gửi đến Thần linh một lời tạ ơn chân thành.

”Thần linh nhân từ… Tất cả mọi người đều ổn… Có vẻ như chỉ còn mỗi mình em thôi nhỉ…”

Cô nhếch môi cười tự trách bản thân vẫn còn mềm xèo như rong biển trên giường. Sinh mệnh trong cô trở nên dẻo dai hơn nhờ Khiển Hình Thuật nhưng nhìn chung thể lực chỉ thuộc tầm trung. Cứ hễ gặp chấn thương nghiêm trọng thì toàn bộ cơ thể lại phản ứng bằng cách đóng sầm tất cả, gửi cô vào giấc ngủ sâu triền miên để tập trung phục hồi.

”Em… Phải… Cố gắng thôi… Để còn gặp mọi người nữa… Em… Muốn… Được gặp… Con… Ôm con… Em… Nhớ con lắm… Hy vọng… Mira sẽ không giận mẹ nhỉ…”

Thở dài nói thêm, cô bám vào ngực áo người Kỵ sĩ và ân cần gỡ giúp vài nút ở cổ áo cho ai đấy dễ thở hơn. Không kềm lòng được vì không được ôm hôn con nên cô đành ôm bố vậy. Cô ngước lên, vòng tay qua cổ người đối diện mà dịu dàng quấn lấy, cọ cọ vào mái tóc đen dày, để lại thật nhiều hương của cô trên người này để lấn át hết hương thuốc lá và thuốc sát trùng bệnh viện đi. Nghĩ đến mà cô thấy thương thương không dứt. Vừa mới ra khỏi giường mà phải mặc áo blouse trắng vào ngay, người này rõ ràng cũng chẳng có giây phút ngơi nghỉ nào. Một điều chẳng hề thay đổi.

”Ra vậy… Evienne… Pitch…”

Trước tin tức về những thành viên đã không còn nữa, cô không buồn không vui mà cúi đầu trầm lặng, chầm chậm hít vào rồi thở ra. Người phụ nữ vốn dĩ đã luôn nhìn thấy trước điều này nên cô đi đến chấp nhận chẳng mấy nặng nề. Cô sẽ không phủ nhận rằng mình nhớ sự tồn tại của chúng nhưng được trở về với dòng chảy luân hồi là điều tốt hơn cho những linh hồn bé nhỏ đấy. Nếu có tiếc nuối, có lẽ cô ước gì mình đã có thể nói lời tạm biệt với chúng.

”Chúng ta… Hãy đặt làm… Hai bức tượng nhỏ của chúng trong vườn nhé… Ở chỗ bụi hoa chúng thích nằm hằng ngày…”

Cô thì thầm đề xuất. Dù chúng ở với họ không lâu nhưng Evienne và Pitch sẽ luôn được ghi nhớ lại gia đình Nadia.

”Gala…”

Mắt cô ngước lên cùng lúc khi bờ hổ phách rọi xuống, vô tình tạo nên giữa hai người một khoảng lặng ngưng đọng. Dưới ánh trăng, mắt Citlali trông thật đẹp khi trở nên gần như hoàn toàn trong veo. Cuối cùng thì mắt của người Nadia cũng đã được nhìn thấy màu sắc trong những câu chuyện kể của họ. Người đàn ông thế rồi ôm lấy cô vào lòng mà đờ người ra như thể trong đầu đang muốn xử lý một khối lượng tâm tư rất lớn. Đoán trước điều đó, cô cũng đáp lại bằng cách mềm mại nép vào. Ngực kề ngực, họ sưởi ấm lấy nhau.

Với mỗi từ ngữ cất lên, lồng ngực ấy lại khàn khàn run lên và dần dần cô cảm nhận có chút gì đang chực chờ vỡ vụn từ bên dưới. Thanh âm đều đều trầm tĩnh bên ngoài nhưng bên trong thì từ từ dâng lên một xao động lớn lao. Một giọt, rồi hai giọt… Những vòng tròn to nhỏ từ từ lan ra trên mặt hồ tâm tư.

Người đàn ông nói về những điều họ sẽ làm sau đó, những việc mới bình thường và nhỏ nhặt làm sao. Một người sẽ thấy toàn những chuyện hiển nhiên chẳng có gì đặc biệt. Ấy vậy mà vào giây phút những giọt nước ấm áp rơi xuống từ đôi mắt không vẹn nguyên, sao trời nhận ra cả đại dương cũng tự bao giờ mà rưng rưng cùng mình. Màu Thủy tiên long lanh ươn ướt. Sóng mũi cay cay. Làn môi mím chặt. Mắt ráng nhìn về một hướng để ngăn không cho ngọn sóng trào lên quá nhanh. Tim cô đau nhói thít chặt lại trong một niềm xúc động cộng hưởng giữa hai trái tim thổn thức.

Phải… Thật nhỏ nhặt… Thật giản dị làm sao… Nhưng là tất cả mà họ đã luôn mơ ước trong suốt thời gian. Giấc mơ khiêm tốn mà không một ai dám thắp lên quá lớn giữa cảnh Bóng tối dày đặc và chiến trận triền miên khi chẳng một ai có thể đoán trước được sống chết của chính mình.

Nhưng bây giờ Bóng tối đã biến mất rồi… Cả Tai ương…

Citlali đã trở lại… Và phép màu đã đồng ý an phận… Những người họ yêu thương vẫn kề bên vô sự…

Không còn chiến trận nữa rồi… Không cần phải nơm nớp lo sợ nữa…

Hơn cả những hứa hẹn, người đàn ông đang vẽ ra trước mắt cô cả một tương lai rộng mở để mong đợi.

Đây có phải là một giấc mơ? Cô rùng mình, sụt sịt. Hai vợ chồng ôm chặt lấy nhau trong chiếc giường bệnh mà không kềm được nước mắt. Một khi những lo toan cho người khác đã qua đi, họ mới được nhìn về tương lai của chính mình.


”Uhm… Uhm…”

Với mỗi lời của người đàn ông, cô lại nghẹn ngào đáp trong tiếng sụt sịt. Đầu gật gù, nuốt lấy từng viễn cảnh tươi sáng đến chói lòa vào lòng. Không một ngôn từ nào có thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng cô lúc này. Chúng là một mớ hỗn độn của niềm vui, của nỗi buồn, của ngỡ ngàng, của tràn trề hy vọng và sững sờ đến bủng rủng không dám tin vào sự thật.

”Em sẽ… Khâu lại cho anh… Những chiếc khuya mới… Pha trà cho anh… Vào những đêm trực khuya… Những ngày chúng ta cùng đi làm về… Em sẽ luôn đợi anh ở… Chỗ cũ…”

Cô nghẹn ngào đáp lại, không thể kềm được mà cũng rơm rớm nước mắt theo. Ngẩng lên, bàn tay mềm đỡ lấy gương mặt cũng đang xúc động chẳng kém gì mình, dịu dàng hôn lên những giọt lệ ấm áp. Ngay cả khi phủ qua một lớp nước trong đôi mắt ngấn lệ, ngay cả khi đã trải qua bao nhiêu thách thức bên nhau, những gì còn sót vẫn chẳng hề phai nhạt. Chúng là yêu thương, là tình thân và sự gắn bó kéo dài một đời người của hai linh hồn mà giờ đây đã được vận mệnh đan chặt vào nhau cho đến tận cùng thế giới.

”Uhm… Giáng sinh… Anh thích nhất… Món gà tây nướng nhỉ… Mùa xuân… Chúng ta… Cùng mang thật nhiều hoa về trồng… Hè về… Treo furin lên cửa sổ… Mùa thu… Mùa thu…”

Cô cũng phối hợp theo viễn cảnh tương lai đấy, chúng sống động đến không tưởng. Chẳng hẹn mà cả cô cũng nấc nghẹn khi đến mùa thu. Cảm giác như thể bầu trời bấy lâu nay quá cao rộng cuối cùng cũng trong một phút giây tích tắc cũng chạm được đến bàn tay đã luôn run rẫy vươn ra của họ vậy. Đây không phải là những giọt nước mắt của khổ đau, của đơn côi và tủi hận chất chứa không ai biết ai hay mà là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc thật sự.

”Lali… Vâng… Từ giờ… Chúng ta hãy… Sống thật hạnh phúc anh nhé...”

Cô nức nở đáp lại. Giây phút họ vùi vào nhau, cảm giác như cả hai thế giới cũng đứng lặn theo mà chứng giám. Không ai đoán biết được tương lai ẩn chứa điều gì nhưng trong trái tim của vợ chồng Nadia ngày hôm đó, họ biết chắc một điều rằng đó là sẽ chẳng còn gì có thể chia cách gia đình họ được nữa.

Bóng tối đã bị đẩy lùi, chiến trận đã qua đi. Hai phép màu diễn ra cùng một lúc kết nối hai vận mệnh vào nhau. Một người không thể sống thiếu người còn lại.

Mãi mãi hạnh phúc.

Không bao giờ lìa xa.

Không chỉ như người bạn, như người yêu, như đồng nghiệp, như gia đình mà họ là định mệnh của nhau.

Trái tim họ sẽ luôn được thắp sáng bởi một sự thật mạnh mẽ hơn bất kỳ sự thật nào. Sự thật đã giúp họ vượt qua cả số phận và Bóng tối bao trùm.

Tình yêu.

Tựa sao trời và biển cả, vĩnh hằng.

Kể từ bây giờ, hãy sống cùng nhau, chết cùng nhau và làm mọi thứ cùng nhau…

Mãi mãi…

Luôn luôn…

Anh nhé?


I’m like a star in the night sky
I’m like the moon in your heart
‘cause I love you


Galatea's Ending Part 1 - Unlocked

|w <) chắc mình cũng end chỗ này... sửa soạn... Dắt nhau đi du lịch nào!

@Lirica