"Thật ra là hai ngày trước ạ."
Khi nghe được câu nói của Ilya, khung thời gian của Ngài mới lạch cạch trôi. Hai ngày trước, Rồng Chúa hơi nhướng mày, chẳng phải đúng vào dịp Giáng Sinh sao. Con người thường tổ chức lễ hội với những món quà, những đứa trẻ được sinh ra trong thời điểm này thường được cho rằng đã vô cùng may mắn.
Nghĩ đến đây, bất giác Ngài lại mỉm cười.
"Ngài... có ngày sinh nhật không ạ?"
Với câu hỏi của cậu con trai, Rồng Chúa để lộ một nét ngạc nhiên đầy trìu mến trong thoáng chốc.
“Có. Ta nhớ rất rõ ràng ngày ta sinh ra đời. Đúng hơn, là ngày chiếc vỏ của ta nứt vỡ và lần đầu tiên ta đối diện với thế giới.”
Không con rồng nào quên được ngày đó cả, ngày đầu tiên chúng sinh ra với niềm tin trong sáng về thế giới của Altair và trách nhiệm bảo vệ tất cả. Kí ức đó nằm sâu trong tâm khảm họ, ngự trị ở nơi mềm mại nhất của tâm hồn, tựa như chiếc hộp Pandora được giấu đi khỏi phần còn lại của thế giới.
Đối với Rồng Chúa, ngày Ngài xuất hiện trên thế giới còn có ý nghĩa trọng đại hơn cả thế. Sau nghìn năm yên tĩnh, mọi sinh vật nghênh đón vị đế vương tiếp theo, kẻ thống trị và dẫn dắt giống loài quyền năng nhất thế giới. Tất cả đều trang nghiêm và tất cả đều cuồng nhiệt. Những ngọn núi không ngừng ca hát, những dòng sông không ngừng cười nói, biển cả dâng lên điệu múa đẹp nhất và bầu trời phía trên buông xuống những tia sáng tuyệt diệu nhất.
Rồng Chúa nghiêng đầu, bỗng hơi nhíu mày. Mỗi khi Ngài nhớ lại ngày đầu tiên mình ra đời, cảm giác vừa thực vừa không thực lại xuất hiện. Ngài nhớ từng chi tiết, nhưng đồng thời Ngài lại có cảm giác mình đã quên đi điều gì đó vô cùng quan trọng mà Ngài thậm chí còn không nhận ra.
Ngài đã luôn có cảm giác này khi đối diện với Bóng tối.
Rồng Chúa đã có mặt trên thế giới này từ trước cả Kỷ nguyên Bóng tối, nhưng Ngài cũng không phải là sinh vật toàn trí, toàn năng, toàn thiện. Năm trăm năm nay, thứ thúc đẩy Ngài tìm kiếm một sự thật – một bí mật được giấu khỏi cả vũ trụ - không chỉ là vì sự sinh tồn của long loại hay nhân loại, mà còn vì chính bản thân Ngài.
Vì sao trong tất cả những rồng tồn tại từ trước Kỷ nguyên Bóng tối, chỉ có Ngài mới cảm nhận được ‘bất hợp lý’? Vì sao Ngài luôn có cảm giác bí mật đó nằm ngay đây, trong điểm mù góc nhìn của Ngài mà Ngài không thể,
chưa thể nhìn thấy?
Rồng Chúa không nói điều này với bất kì ai ngoại trừ đồng bạn của Ngài. Và Alston và Lyra đều đã nói,
tôi tin Ngài, Elg, tôi tin chúng ta có thể làm được. Và Rồng Chúa biết ơn họ vì điều đó, rất nhiều.
Và như thế, ngày sinh của Ngài bỗng trở thành câu đố tuyệt vời nhất và cũng khó giải đáp nhất trong cuộc đời của Ngài.
“Nhưng lý giải của chúng ta về ‘sinh nhật’ có lẽ khác với con người.” – Rồng Chúa mỉm cười nói tiếp. –
“Dòng thời gian của long loại và nhân loại rất khác nhau, ‘sinh nhật’ với chúng ta là một ngày độc nhất vô nhị, chúng ta cũng không thường kỉ niệm ngày này. Khi thời điểm đến, chúng ta sẽ biết đã hết một chu kì và mình đã thêm một tuổi.”
Elg chắp tay phía sau lưng, bình thản nói.
“Ngày sinh của ta nếu tính theo lịch con người hiện thời, có thể sẽ rơi vào cuối tháng chín.”
Rồng Chúa hẳn nhiên cũng không quan tâm đến lý luận ‘cung hoàng đạo’ gì đó của con người. Cứ khoảng vài trăm năm một lần, ngày sinh của Ngài lại rơi vào một ngày khác trong lịch do sự thay đổi và sai lệch trong tính toán của nhân loại. Altson-mười-chín-tuổi khi biết chuyện này liền bày ra vẻ mặt bị phản bội, thực sự rất tức cười.
Tám phút đã trôi qua, những nụ hoa Lanc quanh họ đang căng tràn luth, bất cứ khoảnh khắc nào cũng có thể bung nở.
“Ngươi có muốn giữ một nụ hoa Lanc non nhân dịp này không?” – Rồng Chúa bỗng quay sang Ilya, hỏi cậu.
Ngài nghĩ,
để một năm tiếp theo, nó có thể bừng nở trên chính đôi tay ngươi. Và dù Ilya đã nói không cần quà sinh nhật, thì cũng đâu thể cản Rồng Chúa tùy hứng muốn tặng quà cho cậu đâu nhỉ?
@
Peacerod
Đánh dấu