”!”
”Lali! Coi chừng!”
Galatea chỉ kịp hốt hoảng kêu lên vẻn vẹn bấy nhiêu khi giật mình nhận ra trọng tâm của hai người đang đổ xuống ngọn đồi thoải bên dưới. Họ chẳng có ai để đổ thừa cho cớ sự này cả ngoài bản thân. Đôi lúc khi họ quá tập trung vào nhau thì cả người cẩn trọng như Citlali cũng trở nên lơ là. Chẳng kịp phản ứng lại, tim cô đông cứng tại chỗ. người phụ nữ trẻ chỉ còn biết mím môi và co tròn thành một cục để chuẩn bị hứng chịu cú rơi.
Mang tiếng là Khiển hình sư nhưng quả thực thần kinh vận động của cô không nhanh nhẹn bằng các đồng đội cận chiến. Nếu không nhờ người Kỵ sĩ đã che chở cho, chắc hẳn cô đã gặp một phen te tua và thậm chí còn lăn nhiều hơn vì không biết kềm.
”A… Á… Thần… Linh…”
Mỗi lại chạm đất, cô lại đệm vào những thanh âm cảm thán ngộ nghĩnh do áp lực đè vào lồng ngực làm bật ra. Dù đã nhắm tịt mắt lại nhưng cô vẫn cảm thấy ruột gan trong bụng mình như muốn đảo lộn cùng với đất trời xung quanh. Không phải một cảm nhận tốt chút nào khi chỗ bánh sinh nhật vẫn chưa được tiêu hết. Chính vì vậy mà mãi gần một phút sau khi họ đã dừng lại, cô mới bớt choáng ván mà lồm cồm ngẩng dậy nổi.
”…”
Nhất thời đầu óc toán loạn như chim bay khỏi tổ, Galatea ngơ ngơ ngẩn ngẩn ra dòm người bên dưới. Cô nằm hẳn lên người ai đấy, tay chống lên ngực. Trừ mái đầu bù xù rũ rượi cả ra thì hoàn toàn không xay xát chỗ nào. Vài đóa hoa be bé vướn vào tóc cô, lát đát rơi rụng khi cô mơ màn cúi đầu. Mắt vàng màu Thủy tiên ngây ra, chớp chớp nhìn chằm chằm một cách không chủ đích xuống bờ hổ phách.
Chóp mũi họ thật gần, hơi thở nhột nhạt hòa quyện và sưởi ấm. Bên tai, nhịp đập trong tim vẫn dồn dập chưa điềm lại. Đó là một khung cảnh tưởng chừng lãng mạn khó tả khi họ đang như thể bị hoàn toàn lôi cuốn bởi khung hình ngưng đọng của chính mình trong mắt đối phương vậy.
Sự thật thì ở đây có một ông chồng bị té mà vẫn thản nhiên ngắm vợ được tới bần thần cả người và một cô vợ nhỏ… Toàn xoắn ốc trong đầu, nhất thời bối rối chẳng có ý niệm tỉnh táo gì hết…
”A… Lali… Anh… Có sao không?”
Khi cuối cùng cũng định hình lại được, cô liền lo lắng kiểm tra ngay tình hình của anh chồng. Citlali tội nghiệp, đỡ hết cả phần rơi của cô liệu có bị thương cho nào không? Mặc cho nỗi lo của người vợ khi lúng túng loay hoay kiểm tra hết tay, chân, cổ, gáy và đầu mình thì ai đấy vẫn nằm thừ ra không chớp mắt đến đáng ngại. Điều đấy khiến cô hiểu nhầm và càng cuốn quýt hơn.
”Lali… Anh không đau ở đâu chứ…? Nói… Nói gì với em đi…”
Cô mếu máo, lí nhí trong miệng rồi thử nâng tay lên vỗ vỗ vào gò má. Sự im lặng bất thường của người đàn ông khiến trái tim dễ hoảng của loài thỏ vô cùng khổ tâm. Vừa chống thẳng tay dậy chuẩn bị leo xuống thì tim cô nhẹ nhõm rũ ra khi cuối cùng cũng cảm thấy có chút phản ứng bên dưới. Thế nhưng chỉ được một khắc thì tim cô lại xoắn vào trở lại.
”…”
Thoạt đầu chưa nắm bắt được nhịp độ, mặt cô nghệch ra. Thế rồi khi vừa hiểu chuyện, cả thân người loài thỏ đông cứng lại. Môi mim mím. Màu sắc dần dần dâng lên hai bên má rồi loan ra. Đôi mắt ngượng ngùng bất lực nhíu lại, lúng túng tìm cách lãng đi nhưng dường như bị một thứ ma lực khủng khiếp nào đó cật lực kéo xuống, bắt tiếp tục nhìn vào màu hổ phách chứ không được trốn đi. Citlali vẫn giữ ánh nhìn với cô như thể chỉ có mỗi cô tồn tại trên thế gian này.
Cô… Đẹp hơn… Những… Vì… Sao?
Trái tim khiêm tốn trong cô bối rối, chẳng dám tin mà cũng bức rức không biết nên buông như thế nào. Đó là một trong những điều cô e dè nhất ở người Kỵ sĩ. Luôn có cách của mình để khiến người khác yếu lòng. Cô thấy tay chân mình từ từ mềm ra không kiểm soát được. Nhịp tim bị khuấy đảo rộn ràng thoát ra khỏi lồng ngực khiến người phụ nữ trẻ càng e thẹn hơn.
Vào thẳng vấn đề, tấn công không một lời báo trước… Người đàn ông một cách lợi hại đã xuyên thẳng vào trái tim loài thỏ tội nghiệp và khiến cô tan chảy ra. Citlali có thể thấy rõ toàn bộ ảnh hưởng mà mình đã gây nên trên gương mặt e lệ của người phụ nữ trẻ.
Chẳng chút phòng bị nào, thật mỏng manh và chân thành trước người đàn ông để rồi lẳng lặng đầu hàng với một ánh nhìn đằm thắm, Galatea bộc lộ ra một xúc cảm rối bời đầy nữ tính khiến người nói cũng phải ngỡ ngàng, cảm nhận lấy cô mà tan ra theo. Dễ bị lờ đi vì không phải biểu tình rạng rỡ hay nụ cười giòn tan, nỗi ngượng ngùng cùng niềm vui đơn sơ của cô đọng lại thật khiêm tốn và thầm lặng dưới đáy mắt vàng trong veo.
Có người phụ nữ nào lại có thể điềm tĩnh nổi khi được ngắm nhìn si mê như thế. Những lời khen dẫu có cánh nhưng quá đỗi chân thành khi được truyền vào từ cửa sổ tâm hồn của nhau. Đặc biệt là khi ánh nhìn ấy thuộc về người mà mình yêu quý. Ngay cả đến bây giờ, ngọn lửa của tình yêu vẫn luôn trong cô ngay cả khi họ đã bước sang đời sống vợ chồng và đảm nhiệm thêm vai trò của bậc cha mẹ. Trái tim cô hoàn toàn quỵ ngã, những xúc cảm bên trong chảy tràn ra và dịu dàng đổ xuống từ cánh đồng Thủy tiên. Cúi xuống thêm một chút nữa cho đến khi chóp mũi hai người chạm hẳn vào nhau, cô vô thức chỉ muốn nhìn sâu hơn nữa màu hổ phách mà mình yêu.
”Anh… Cũng… Cũng vậy…”
Làn môi hồng mấp máy thầm thì, ngượng ngùng đáp lại. Da mặt cô cảm thấy vừa mỏng vừa bỏng rát vô cùng. Dẫu thật mắc cỡ nhưng cảm xúc cứ tràn ra và cô không thể giữ lại được mà tha thiết muốn thốt nên.
”Em… Em chỉ muốn… Mãi mãi… Ngắm nhìn thôi…”
Hai vợ chồng thế là có một cuộc thi xem ai mê mẩn ngắm ai lâu hơn ai trên đồi. Cái loại cuộc thi mà không thế lực nào trên thế gian muốn đứng ra làm ban giám khảo cả vì sức khỏe của mắt vẫn da mặt cùng tim phổi bản thân. Hầu hết thời gian họ đều ý tứ đến xung quanh nhưng một khi ở một mình thì chẳng buồn cất giấu gì nữa. Liêm sỉ quăng hết ngoài cửa sổ. Thật sự thì cả hai người chẳng ai là kẻ bị hại của ai cả. Họ đều là những tâm hồn lãng mạn và sến súa ngang nhau, đến với nhau hoàn toàn xứng đôi chứ không phải tháng Năm xanh mướt gặp tháng Mười hai lạnh lẽo khô khốc như bình thường mọi người nghĩ.
”Ngôi sao… Duy nhất… Trong lòng em…”
…
”Thầy mấy đứa đâu?”
”Dạ… Hình như… Về nhà rồi ạ…”
Được hỏi, đứa trẻ tóc vàng lễ phép trả lời rồi phủi phủi ống quần chuẩn bị co giò chạy đi cho kịp với lũ bạn. Câu trả lời đó thật chẳng ngạc nhiên. Con người xuất hiện một cách bí ẩn ấy làm giáo viên cho ngôi trường làng bé nhỏ Evergreen đã luôn như vậy trong xuống 5 năm qua. Chẳng ai buồn để bụng anh ta cả mà nhẹ nhàng đón chào điều đấy như một phần tính cách. Đó là lý do vì sao Sharance là một nơi dễ sống.
Đã gần nửa đêm nên đám đông cũng dần thưa đi, chỉ còn khoảng phân nửa ở lại. Hai vợ chồng tạm thời ngồi nghỉ mệt trên một băng ghế gỗ trông ra hướng mọi người khiêu vũ. Tiếng violin vẫn nhộn nhịp sôi nổi dù sàn nhảy có bao nhiêu người.
”Sau này, Amira lớn hơn, hay cho con bé đến đây thường xuyên hơn nhỉ? Em thấy sao?”
Từ trước khi kết hôn, Galatea và Citlali luôn có thói quen trò chuyện với nhau đủ điều. Những câu chuyện bên gối ngủ của họ đôi lúc gần như kéo dài đến tận tia sáng đầu tiên của ngày. Sau này khi đã có Amira, đứa trẻ cũng góp phần trở thành một phần của những tâm sự bất tận. Đấy là một nét mà hiếm khi ai bắt gặp họ dành cho người khác. Là những người cùng sống nội tâm, họ cảm thấy thoải mái nhất với người còn lại khi chẳng những tin tưởng, thích ở cạnh nhau mà còn không phải giữ kẽ và chịu áp lực là tìm cách nói chuyện làm sao cho đối phương cảm thấy thích thú hoặc không soi mói chê trách mình.
”Uhm…”
Nhấp một ngụm nước trái cây, Galatea mường tượng đến hình ảnh đứa nhỏ chạy chơi trên cánh đồng Sao rơi rồi tâm đắc gật gù. Là một nơi mà cô đã mua về vì đem lòng yêu mến, nghiễm nhiên cô sẽ có muốn chia sẻ với gia đình mình.
”Em cũng tính… Mai mốt con đi học rồi… Hè về… Có thể đến đây chơi… Vài tuần… Ở biển… Mùa hè là đẹp nhất… Nhưng cánh đồng hoa hướng dương… Và trái cây ở đây… Vào độ ấy… Hẳn con cũng sẽ thích lắm…”
Cô thủ thỉ với chồng dự định trong đầu mình. Nếu họ có một tương lai thì có lẽ mùa hè sẽ là mùa mà Amira yêu thích nhất. Bởi lẽ, đứa trẻ có thể tùy thích tắm mình trong đại dương vàng nắng hoặc rong ruổi trên những đồi hoa, hoặc là đi về quê hương của cha mẹ. Mùa hè vì thế cũng là mùa quan trọng và nhộn nhịp nhất đối với gia đình Nadia.
”Em cũng nôn cho Amira làm chị rồi?”
Đáp lại lời bông đùa của ông chồng, tiếc thay không phải một nụ cười bẽn lẽn nhu mì mà là một nụ cười nhạt nhào. Galatea chỉ dịu dàng cười nhưng nhìn cô hình như đã bay mất… Hết phân nửa màu sắc trên gương mặt hồng hào. Trông cô như vừa có ai thổi đi mất sức sống vậy, nhạt nhạt và run run tựa hồ một chiếc lá tội nghiệp trước gió. Nó khiến Citlali đâm ra lo lo một chút, thiếu điều phải cân nhắc có nên cầm giúp cô cái ly không kẻo rớt bể.
”…”
Câu trả lời nghiễm nhiên là… Không. Không phải bây giờ.
Mặc cho tình yêu dào dạt không thể chứa hết dành cho đứa trẻ bé bỏng là Amira, cô không thể phủ nhận rằng có con là một trong những thách thức to lớn nhất cô từng gặp phải. Dù có nhận được bao nhiêu sự giúp đỡ, cô vẫn thấy kiệt sức hằng ngày. Chính vì vậy mà dù có hăng hái sinh thêm đứa nữa, cô cũng không tài nào tưởng tượng nổi là trong tương lai gần. Ở điểm này, một cách nhức nhối thấu tận xương tủy, cô đồng tình với Citlali.
…
Đã đến lúc họ tiếp tục hành trình kho báu. Galatea đặt ly vào xô, ngáp nhè nhẹ rồi đứng lên khỏi băng ghế. Bây giờ hẳn là nửa đêm thật rồi. Người dân làng đã ngừng chơi nhạc và bắt đầu dọn dẹp. Bộ ba lóc chóc kia cũng đang bị người hầu lùa về. Bọn chúng vừa ngáp chảy nước mắt, vừa khăng khăng khẳng định mình không buồn ngủ và vẫn còn muốn chơi tiếp.
Mặc cho ánh nhìn quan ngại của chồng dành cho mình không dưới một lần, Galatea vẫn kiên định giữ vững với chủ đề hoa lá dành cho hành trình kho báu. Nó không phải vì cô phủ nhận óc quan sát của người đàn ông hay khuynh hướng thích ăn uống của đứa trẻ, nhưng là một người mẹ, cô không thể dung túng cho những điều dễ có xu hướng vô độ. Cô cần phải cứng rắn. Trong tương lai. Citlali sẽ nhận ra cô còn nghiêm khắc với con hơn cả mình. Tham ăn là một trong bảy tội lỗi. Một quý cô đại tham ăn vô ý vô tứ, dễ bị dẫn dắt không phải số phận cô muốn dành cho Amira.
Hơn thế nữa, cô không thích lợi dụng xu hướng của con để khiến con đi theo kho báu mà họ thiết kế nên. Nếu như vậy, chẳng khác nào cô đang điều khiển con mình để thỏa mãn bản thân. Cô sẽ cố hết sức để làm các manh mối đủ thú ví. Tuy nhiên, hoặc là Amira không đi tìm luôn vì con không có hứng thú, hoặc là đi tìm bởi vì con thành tâm quan tâm và muốn biết cha mẹ gửi gắm gì cho mình. Nếu Amira thật sự là con của họ thì sẽ chẳng khó khăn gì để quen thuộc với thói quen cùng sở thích, cách suy nghĩ của cha mẹ mình mà giải đố thành công. Trong quá trình lớn lên bên họ, chắc chắn con sẽ từng nghe họ ví các địa danh trên Sharance như thế nào.
Nhìn chung, cô muốn dung dưỡng nên một đứa trẻ thực tế chứ không phải một đứa trẻ thực dụng. Ở điểm này, cô vô cùng quyết đoán và lì lợm.
Nghĩ đến đó, cô thầm cười khổ. Ai đấy lại theo thói quen mà bày mưu tính kế rồi. Cô không trách Citlali. Thỉnh thoảng người đàn ông lại quan tâm đến kết quả nên tính toán quá mức mà quên mất đi niềm vui thật sự của tìm kho báu.
”Em… Không tính để trong sách… Em… Không biết nữa…”
Chưa có ý tưởng nào bổ sung thêm, Galatea lắc lắc đầu. Citlali lên tiếng xong mà cô tự hỏi phải chăng mình đã sai lầm. Nguồn cảm hứng đang dạt dào thì tự dưng cạn khô. Cô đã nghĩ nếu rời khỏi Sweet Olive ngay thì tiếc quá nên đã chỉ tập trung nghĩ đến một địa điểm nổi bật khác là Evergreen mà không để tâm đến chi tiết. Thở dài, người Kỵ sĩ thấy loài thỏ ủ rũ xị mặt ra.
…
Ánh đèn ở lầu hai vẫn còn, chứng tỏ chủ nhân của căn phòng vẫn chưa đi ngủ. Trường học Evergreen nằm ở một vị trí đặc biệt trên đồi với những bậc thang dẫn lên từa tựa nhà của họ ở Gabbiano. Từ đó nhìn xuống, họ có thể nhìn thấy những mái nhà nho nhỏ cùng trung tâm ngôi làng bên dưới. Mấy trái bầu khô treo trước cửa bị gió thổi qua va đập vào nhau kêu “lộp độp” vui tai như một loại chuông gió cây nhà lá vườn ngộ nghĩnh.
Tuy là đèn còn sáng nhưng đêm hôm khuya khoắt mà đòi chui vào thư viện trường thì liệu có ổn không? Từng bậc thang lại gần, Galatea càng phân vân. Liệu chăng sẽ tốt hơn nếu họ đợi sáng mai?
Thần linh nhân từ phù hộ hai người, vừa đến nơi, họ trông thấy
bóng hai người đang ngồi trên thành cầu thang, đung đưa thả chân xuống. Hai người giống nhau tựa hai giọt nước khi nhìn sơ, họ mê mẩn ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời sao. Thấy có người đến, người con gái giật mình cúi chào rồi ý tứ lui vào trong khi nhận ra có khách đến tìm anh mình. Đó là em gái của thầy trường Evergreen. Không sống ở đây mà thỉnh thoảng mới ghé đảo.
”Hai người… Tìm tôi có chuyện gì?”
Sau khi cúi chào, vị giáo viên với gương mặt ít biểu cảm cẩn trọng ngẩn lên hỏi. Galatea đứng sau lưng Citlali bặm môi bối rối một hồi rồi vụng về kể lại sự tình cho người đối diện nghe về kế hoạch của hai vợ chồng. Đi kể cho người lạ về hành trình chôn kho báu đêm khuya của họ thì ít có ngượng lắm. Tuy nhiên, cô nghĩ mình cần thành thật vì thư viện nằm trong khuôn viên ngôi trường.
”Tôi hiểu rồi. Hai người vào đi.”
Người đàn ông tầm 25, 26 tuổi nghe xong chỉ gật gật đầu rồi đứng tránh ra cho họ vào trong. Không hỏi gì thêm, cũng không xã giao cười nói, anh ta đi thẳng vào vấn đề. Nếu không phải vì quen với một người cũng ít biểu cảm không kém, hẳn Galatea cũng sẽ thấy sượng sùng với cách hành xử nhát gừng của vị này. Người đàn ông tự gọi mình là “Byleth Eisner” khi giới thiệu bản thân. Trong suốt 5 năm qua, anh ta đã luôn làm tốt nhiệm vụ giảng dạy của mình dù đôi lúc chỉ có 1 học sinh duy nhất. Hơn thế nữa, không phải một người bình thường nào cũng được các gia đình quý tộc từ đâu gửi con đến học hè. Bên cạnh đó, Byleth còn từng giúp đỡ Galatea nhiều thứ khi lần đầu cô tiếp quản hòn đảo.
Cô có thể cảm nhận đấy không phải người xấu.
…
Phía sau cánh cửa xanh xanh, họ đến với không gian khiêm tốn của thư viện trường Evergreen. Vị giáo viên lẳng lặng bật các công tác đèn lên cho họ tỏ đường. Như Citlali đã quan ngại, nơi này quá nhỏ. Giấu manh mối vào kệ hay sách thì dễ bị mất, giấu vào chậu cây cũng không được, nơi này quá sức nhân tạo để đảm bảo bền lâu. Người phụ nữ trẻ bối rối đi qua đi lại, mặt mũi mỗi lúc lại hoang mang không biết làm sao.
”Một bức hình. Tôi có thể giúp treo. Nếu các vị muốn. Sẽ không ai đụng vào. Nếu là hình của hai người tặng.”
Giữa cơn lúng túng, giọng đều đều của Blyeth cất lên. Anh ta khoanh tay đứng dựa vào thành cửa quan sát hai vợ chồng từ nãy đến giờ. Vì vậy mà nỗi niềm của Galatea cũng rõ mồn một. Cô sững người nhìn gương mặt vô cảm kia rồi nhìn Citlali, quay qua quay lại rồi bặm môi nghiền ngẫm.
”Đúng… Đúng vậy… Chúng ta có thể treo một khung hình… Một khung hình lớn… Gồm nhiều hình nhỏ… Là những địa điểm… Mà từ đầu con đã qua… Cối xay gió… Các cửa hàng… Ngôi trường này… Cánh cửa… Và chùm ảnh cuối cùng… Sẽ là… Các địa điểm tiếp theo… Hồ Thủy tinh… Từ bến thuyền vịt… Đi sang đầm hoa súng… Rẽ qua bánh xe nước xưởng nước hoa… Rồi quán cà phê Camelia… Và cuối cùng là… Bến tàu hoa Dành Dành bỏ hoang… Khung hình… Có thể nhờ thợ… Chạm khắc hình nàng tiên cá…”
Ánh sáng ý tưởng léo lên, cô như vui trở lại, chạy lại chỗ chồng hào hứng ngỏ ý. Byleth bên kia giả vờ quay đầu đi, tế nhị coi như không thấy gì. Là những người đã đóng góp cho trường, chắc hẳn một khung hình do họ tặng sẽ luôn được trân quý và giữ gìn. Khung hình sẽ là những nét đẹp mà họ yêu quý ở hòn đảo nào. Amira sẽ thấy chữ ký của cha mẹ trên khung tranh mà tò mò nhìn vào rồi ngạc nhiên nhận ra các bức ảnh đều đúng hệt thứ tự những nơi mình đã tới và sẽ tới.
Các bước kế tiếp, Amira sẽ dựa vào các hình ảnh mà tìm đến những nơi có cảnh trong hình.
”Anh… Anh nghĩ sao? Errr… Nếu bây giờ mà đi hồ Thủy tinh… Có lẽ… Cũng đã quá trễ… Hay… Mình về Honeydew nghỉ đêm nhé… Ngày mai… Tiếp tục…”
Cô vợ trẻ bẽn lẽn hỏi.
Đánh dấu