"Ngươi có hối hận không?"
Thái tử hỏi, bút lông sói chấm mực quệt lên giấy Tuyên Thành. Nét cuồng thảo, phác ra một chữ Nhẫn đầy bất an. Người ta thường viết chữ Nhẫn theo lối khải, rõ ràng rành mạch, tỏ rõ sự nhẫn trong con chữ. Thái tử quyệt bút, một nét chữ nhẫn, một nét chữ nghiệp. Chẳng nhìn ra nổi có chút nhẫn nại nào.
Nhưng người ta biết, luận về nhẫn, không ai như vị này.
Đây cũng không phải lần đầu tiên thái tử hỏi người bên cạnh câu nói này. Lần đầu tiên người hỏi, hạ nhân kia đã im lặng, sau đó chậm rãi buông lời, ý ngài là gì? Lần thứ hai hỏi, người nọ đáp không. Lần thứ ba, lần thứ tư,...
Thái tử hỏi, nhưng ngài không quan tâm câu trả lời.
Hối hận thì đã sao, không hối hận thì đã sao, kết cục vẫn phải ở bên cạnh ngài đó thôi.
Qua nửa giờ luyện chữ, lại đổi về xử lý tấu chương. Hoàng thượng vì rèn luyện thái tử, chuyển không ít tấu chương từ Ngự thư phòng về Nam tam sở. Tiên đế trước đây cũng làm vậy, nhưng là sai Hoàng đế hiện giờ đến Ngự thư phòng giúp việc. Chẳng ai như Hoàng đế đương đại, mang tấu chương chuyển đến Nam tam sở. Người ngoài nhìn vào chê cười không ít, tổng nói Nam tam sở mới thực là Ngự thư phòng, mà Ngự thư phòng chính là Nam tam sở. Nhưng người trong cuộc nghĩ gì, ai cũng không biết.
"Thái tử, có người từ Huệ cung cầu kiến."
Người ở Huệ cung do Huệ quý phi sai tới, nói rằng nàng tự tay xuống bếp, nấu món canh sen gà hầm, đặc biệt mang tới bồi bổ thái tử, rằng lo lắng sức khỏe thái tử. Liên hệ tới việc gần đây Lâm thị đồng do trúng gió mà nằm ốm, xét thái tử còn tuổi nhỏ, lại bộn bề nhiều việc, nàng lo lắng. Thái giám đứng ở cửa vẫn cúi đầu, mặc cho thị tì Huệ cung đứng tại điện ngọt ngào nói. Ánh mắt nàng không dám nhìn thẳng thái tử, nhưng mỗi lần kết câu đều thật ngọt.
Thái tử nghe nàng nói xong thì cũng phê được vài phân tấu chương, đặt bút xuống cho người ban thưởng. Canh, ngài nhận, còn chuyển lời tạ Huệ quý phi cùng vấn an, cáo lỗi ngài bộn bề nhiều việc không thể tới thăm người. Lần này đùa vui có hơi nhiều, Huệ quý phi gửi canh nhưng lại không lo lắng hoàng đế, mà lo lắng trữ hoàng. Nàng cũng lại chẳng phải là mẹ đẻ của thái tử, cùng lắm chỉ là thiếp thân. Hoàng hậu còn chưa buồn động tay, nàng đột nhiên dán lên người thái tử, nếu lan đến tai hoàng đế...
Thái tử sai người mang canh đến cho hoàng hậu, nói muốn cùng hoàng hậu chia sẻ, bồi bổ sức khỏe cho mẫu hậu.
Chẳng mấy chốc, tin đồn lan đầy cung, không phải là không có người muốn ép tin xuống, mà ép cũng không được. Chẳng buồn đi thăm dò người ta cũng biết, thái tử gần đây đi lại gần với hậu cung. Mà hoàng đế từ đó không có đến Huệ cung. Người ta bảo long nhan nổi giận, nhưng từ phía nô tài trong Nam tam sở thấy, mọi chuyện vẫn diễn ra điềm đạm như thường. Tấu chương vẫn đều đều đến Nam tam sở, hoàng đế càng ngày càng rảnh rang.
Dự kiến đến năm mười sáu tuổi, hoặc còn sớm hơn nữa, thái tử sẽ chấp chính cả triều đình, hoàng đế sẽ thoái vị. Với tốc độ này.
Ai cũng nghĩ như thế.
Cho tới khi một vị hoàng tử khác xuất hiện.
Đánh dấu