Sáng sớm ngày 30 tháng 06 năm 1722
Adrian Volkhard...
Matilda giật mình quay lại, nhận ra bước chân mình đã dừng tự khi nào. Cô, lo lắng ư? Điều đó hiện ra rõ ràng lắm sao? Ánh mắt nhìn anh thắc mắc, và trong đầu chợt nghĩ bản thân mới vừa rồi đây có lẽ đã thất thần ngây ra như một kẻ ngốc, mà suy nghĩ lung tung.
"Không có."
Cô lắc đầu, vào lúc này mà tinh thần lại không yên, có thể sẽ gây ảnh hưởng tới mọi người. Cô hi vọng những người bạn của mình có thể vui vẻ, và vững tâm. Dù có chắc chắn sẽ toàn mạng trở về, nhưng bình tĩnh được chút nào, bảo toàn được chút nào, mới hay chút đó. So với việc trở về với đầy những vết thương, thì mọi người mạnh khỏe, chẳng vẫn tốt hơn sao?
"Thật sự không có gì."
Nhận ra câu trả lời của mình có phần yếu ớt, cô lặp lại, cùng với một nụ cười. Suốt cả chặng đường, anh đã luôn bảo vệ cho cô, cũng hưởng ứng mọi ý tưởng của cô và Antoinette... Người con trai này, ngay cả đến những tâm tư nhỏ nhặt của nữ giới, mà anh cũng có thể để tâm như vậy. Sự dịu dàng ấy từ lúc nào luôn dễ dàng khiến cô thấy an tâm. Nghĩ lại, nếu chẳng vì có anh, cả Antoinette và Justia nữa, cô đã chẳng có can đảm đi quãng đường xa như vậy, và khám phá đến nhiều nơi, hay làm được nhiều việc như thế.
Cho nên là, bởi vì có anh, có Antoinette và Justia ở đây, mọi thứ nên là tốt mới phải, phải không? Cô mơ hồ bặm môi, cảm giác khô nẻ vì nắng nóng truyền tới một cơn đau khẽ, như đánh thức cô khỏi cơn say nắng, cái nắng sa mạc chói lóa và bỏng rát cát bụi. Hoặc có lẽ cô không hợp với mảnh đất này. Cô nhớ nhà, đi chơi xa như thế là đủ rồi...
Nốt chỗ này nữa thôi, nốt lần này, rồi cô sẽ bảo với mọi người, hãy nên trở về đi thôi.
@
Gumi
Ngày 30 tháng 06 năm 1722
"Nah!"
Matilda nhăn mặt kêu khẽ. Antoinette, mới ban nãy không phải cô còn nghe tiếng hét của cô ấy đấy sao, làm thế nào lúc này còn thể muốn hồi tưởng lại dáng vẻ con quái vật khi nãy nữa chứ? Cả cái cơ thể to lớn và khủng khiếp như thế, cả sức mạnh đáng sợ, còn cả mùi hôi và máu tanh như vẫn ám trên người họ nữa... Ôi, cô cảm thấy buồn nôn thật rồi này. Matilda rùng mình mở bình nước lên súc miệng mấy cái mà vẫn còn thấy lợm giọng.
Ấy thế mà, chẳng riêng Antoinette, cả Justia và Adrian cũng đều tinh thần rất khá, giống như thể họ mới vừa chơi một trò trận giả ở quê nhà, chứ chẳng phải chiến đấu với quái vật hung dữ. Tâm lý và sức khỏe đều tốt như vậy, quả thực khiến người ta phải thấy ganh tị và nghĩ, sao bản thân chẳng được là con trai để cũng mạnh mẽ và bản lĩnh như thế.
"Đúng là mọi người đều đã mạnh hơn nhiều lắm đó."
Cô mỉm cười phụ họa với Antoinette, nhưng mà sao cảm thấy uể oải vậy nhỉ, lẽ nào như người ta bảo khi phút giây căng thẳng qua đi thì sẽ chỉ muốn quên hết tất cả mà buông mình vào giấc ngủ? Matilda hơi lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, rồi cảm ơn Justia. Chàng trai đã làm nhiều hơn là trách nhiệm anh ta nhận với cha mẹ của cả mấy người, và từ khi vào hang động đến giờ, cô hầu như đã luôn được anh ta đứng chắn phía trước. Nếu không vì như vậy, chắc hẳn thương tích của cô đã nhiều hơn rất nhiều.
Mà, thế nào dù đã được bảo vệ kĩ càng, cô vẫn đầy vết băng bó thế này nhỉ?
Nghe Antoinette nhắc nhở Adrian, cô mới chợt nhìn lại mình. Mới ban nãy vì vội vàng, cô thậm chí còn cắn cả dải băng để bó vai cho nhanh, may mà không thít vào động mạch chứ nhìn cũng xộc xệch chẳng hơn gì ai cả. Tại sao nhỉ, cùng là con gái, cô lại chẳng khéo léo, duyên dáng bằng như Antoinette, các em cô mà thấy cô lúc này, liệu sẽ sợ xanh mắt mèo, hay chỉ mặt cười cô kém cỏi không biết nữa? Thở hắt ra một hơi, cô lấy chút nước thấm vào khăn tay, dấp dấp lau qua mặt mũi và hai tay cho đỡ nhếch nhác, rồi chợt nhớ ra mới ngẩng lên bảo:
"À đúng rồi, sau bữa nay còn phải cảm ơn nhóm của Akat nữa, nhờ có chỉ dẫn của họ chúng ta mới đi suôn sẻ được thế này."
@
Shin Ăn Hại @
Gumi @
Heavenleena
Sáng sớm, ngày 1 tháng 07 năm 1722
Hẳn là dã ngoại kế bên hang động đi? Matilda vẫn như mọi bữa, trở dậy khi trời còn chưa sáng hẳn và cảm nhận một cơn ê ẩm khắp toàn thân. Thậm chí lấp ló nơi cuối những dải băng, cô có thể thấy vô số vết xước và vết bầm tím khó lòng che giấu. Thế này thì liệu lúc quay lại Ironkeep chẳng biết cô đã có lành lại chưa nữa, chỉ sợ người quản lý ngân hàng trông thấy lại mất hết cảm tình không muốn cho vay.
"Thật tình."
Cô phì cười với chính mình, cảm thấy thật ngốc nghếch. Sao lúc đầu không nghĩ thế rồi ngoan ngoãn vòng lại đó từ lúc ở Qabalah luôn đi cho rồi? Rõ là chẳng cái dại nào như cái dại nào, mà cô thì lại cứ liên tục thích nghịch ngợm dại dột như thế. Vươn vai một cái, lấy hết sức bình sinh đứng bật dậy, cô hơi lảo đảo cố giữ thăng bằng, chỉ sợ mình ngã nhào xuống người Antoinette. Cũng may chỉ nghiêng ngả vài cái, rồi cô lại có thể vững vàng đứng thẳng và bước ra khỏi lều.
Ánh bình minh chỉ mới đang lấp ló nơi chân trời toàn cát, và mọi người đều vẫn đang ngủ say. Bước qua cửa lều, cô dém lại chăn cho hai người con trai đã cố ý nằm sát ngoài để canh chừng cho cô và Antoinette, rồi chậm rãi đi tản bộ. Đêm ở sa mạc lạnh lẽo, mà ngày thì nóng như thiêu. Chỉ có lúc giao hòa như bây giờ có lẽ là dễ chịu nhất. Nghĩ một chút, cô mang theo tay nải định tìm chút bóng cây và nước uống, hoặc nếu không thì cũng là bụi xương rồng nào đó. Ở hoang mạc, không có gì trữ nước tốt hơn chính là thân của cây xương rồng, xanh tươi và căng mọng.
Nhưng hơn cả mong đợi của cô, Matilda thậm chí tìm thấy một lạch nước và một cây cổ thụ xanh mướt. Nhác thấy không có ai, cô gái không nén nổi vui mừng cởi bỏ khăn choàng và lấy khăn tay ra tranh thủ vệ sinh cá nhân. Không có nhà tắm khiến cô không dám quá cởi mở, như cô gái tên Historia lần trước ấy chẳng hạn... dù thế nào thì, như thế này với cô cũng đã là bất nhã rồi. Chẳng qua, thiếu nữ con nhà, quen ăn sung mặc sướng, chẳng thể nào chịu nổi cảm giác không sạch sẽ, chỉnh tề.
Chính là như thế, phải dễ chịu và thoải mái xong đã, mới có thể nghĩ đến chuyện khác được. Vuốt mái tóc hơi âm ẩm, chỉnh lại tà váy cho phẳng phiu, và quày túi với không ít vừa lấy được lên vai, xong xuôi đâu đó cô mới chậm rãi đi dọc theo lạch nước, và nheo mắt tìm kiếm thử xem có thứ gì ăn được nữa hay không. Thứ đầu tiên cô thấy là một con thằn lằn mập mạp, nhưng nhỏ nhắn và hiền hòa gấp trăm lần đám quái trong hang động, và lần theo nó những tưởng thấy một bầy thằn lằn mũm mĩm để đem về, điều mà cô tìm thấy được lại là một cậu bé (hay cô bé?) với tôi mắt to trong veo đang mở tròn nhìn mình.
"Chào buổi sáng?"
Cô giơ tay vẫy chào, nhưng lại lưỡng lự bước về phía cậu bé hay tiếp tục theo dấu con thằn lằn đây?
@
.Green.
Đánh dấu