CHƯƠNG I
- Chúng ta làm quen nhé? Vẻ bề ngoài của cậu gây ấn tượng mạnh thật đấy!
- Không! Làm ơn đừng bao giờ gặp lại tôi nữa.
Cô lạnh lùng đáp lại rồi quay gót bỏ đi, để mặc cho kẻ vừa thổ lộ với cô ngẩn ngơ đứng nhìn trong nỗi thất vọng cùng với sự bực bội. Biết bao nhiêu lời mời sáo rỗng đều đã bị cô thẳng thừng từ chối. Đôi mắt cô hướng về nơi vô định cùng những dòng suy nghĩ miên man. Bộ đồng phục mới cô đang mặc, sân trường xào xạc tiếng lá, anh chàng cùng trường vừa bắt chuyện với cô, tất cả đều xa lạ. Lại thêm một môi trường mới mà cô buộc phải thích nghi bằng một tiếng thở dài ngao ngán.
- Wow!~~ Tranh vẽ trường mình à, đẹp quá! Cậu ở lớp nào thế?
Phía cổng trường, Minh Vũ cúi xuống nhìn qua vai một cô bạn đang mải miết ngồi vẽ tranh dưới một gốc cây gần đó.
- A... ơ...xin lỗi...Ừm... mình chợt nhớ có việc cần làm ngay...chào nhé!
Cô bạn lúng túng đáp, mặt mũi đỏ lựng, vội vội vàng vàng thu dọn dụng cụ vẽ rồi ba chân bốn cẳng chạy mất tăm. Minh Vũ đành lủi thủi lại gần một chiếc ghế đá trống trong sân trường, ngồi phịch lên đó rồi duỗi thẳng hai chân ra trước mặt. Chán nản, cậu vừa lẩm bẩm một mình vừa thở hắt ra.
- Lần thứ mấy rồi không biết..
Một cơn gió se lạnh chợt thổi tới cuộn lá cây và bụi dưới đất lên đùa nghịch với chúng rồi lại nhẹ nhàng buông để tới bên vuốt ve một mái tóc mượt mà. Minh Vũ chợt nhận ra có bóng người đang đi về phía mình liền lập tức ngừng bài độc thoại để ngẩng lên nhìn xem đó là ai nhưng vẫn chẳng thèm sửa tư thế bành chướng của mình. Cô vẫn bước từng bước chậm rãi về phía trước, có cảm giác những bước chân đều đặn ấy chẳng hề có điểm dừng. Đôi mắt đen sâu thẳm, cứ xoáy vào khoảng không xa xăm nào đó. Chiếc mũi cao thanh tú cùng với đôi môi đỏ mọng khiến người ta chẳng thể rời mắt. Cô sở hữu một vẻ đẹp cao quý, sắc sảo và mạnh mẽ, nhưng lại thấp thoáng một nỗi niềm không được phép gọi tên. Minh Vũ cứ nhìn chân chân theo mái tóc đen huyền ảo, tới khi định thần lại thì mĩ nhân đã chẳng còn ở đó nữa.
***
- Ôi dào!~~~ Ba cái trò tự giới thiệu bản thân… Lắm chuyện thế không biết! Vào cấp 3 chứ có phải lần đầu tiên đi học đâu!
- Cũng hay mà! Làm thế mọi người đều có ấn tượng tốt về nhau còn gì
- Tui không nghĩ thế đâu! Có người hình như chẳng muốn có ấn tượng tốt đâu! Cứ nhìn thái độ cô ta mà xem! Như kiểu coi thường bọn mình ấy, chẳng giới thiệu gì hết! Nói mỗi tên với cái câu “mong các bạn giúp đỡ” chấm hết!
- Ừ, nói thế chẳng thà đừng lên còn hơn! Sao cô chủ nhiệm chẳng hỏi gì thêm?
- Bỏ qua chuyện đấy, tớ thấy bạn ấy xinh lắm mà! Phải nói là lộng lẫy ý chứ! Đến cả tên cũng hay! Hình như vừa vào học đã có hàng tá anh theo đuổi rồi thì phải.
- Đúng nhỉ. Ôiiii!~~~ ước gì mình được như cô ấy!
- Xì!! Ngoại hình thôi chứ cô ta kiêu lắm đấy! Từ chối bằng sạch! Mà lại còn muốn cạch mặt hẳn hoi nhé!
- Ngoại hình như thế thì kiêu cũng đúng thôi. Nhưng có vẻ hơi quá, không định làm bạn với ai chắc?
- Wow! Tin hot: “Nữ hoàng băng giá”! Ai có thể làm tan chảy trái tim nàng đây!?
- Chưa gì đã loan tin rồi!
- Nhưng đúng là phải công nhận, cô ta đẹp một cách kỳ lạ! Chưa bao giờ tớ thấy ai như thế!
................
Đám học sinh túm năm tụm ba bàn tán xôn xao sau giờ học đầu tiên của chủ nhiệm. Đề tài họ nói đến liên tục xoay quanh cô – Kim Việt Như, thế nhưng chẳng có ai dám đến bắt chuyện với cô. Việt Như vẫn ngồi lặng lẽ phía góc cuối lớp học. Cô chẳng quan tâm đám đông nói gì, chỉ cần họ không động chạm gì đến cô, mọi chuyện với cô đều ổn. Bên trái bàn học của cô, cánh cửa sổ vẫn mở rộng, đầy ắp ánh sáng hiền hòa, những tưởng có thể vươn tay ra nắm lấy những tấm vải nắng không ngừng trải xuống từ bầu trời xanh ngắt kia.
Nắng bắt đầu in mờ bóng cô lên chiếc bàn bên phải, in lên cả cánh tay của chủ nhân nó. Cậu vẫn còn ngỡ ngàng từ sau khi gặp lại cô gái ở sân trường ngay trong lớp học mới của mình. Minh Vũ đã phải vào lớp muộn vì cuộc gặp gỡ đó rồi tình cờ lại nhận được chỗ ngồi cuối cùng ngay bên cạnh người ấy.
Trong cậu dấy lên một cảm giác kì lạ về sự trùng hợp này. Trước giờ cậu vẫn nghĩ rằng dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng sẽ chẳng thể nào thay đổi được cuộc sống hiện tại của cậu. Dù có ngạc nhiên đến thế nào, chú ý đến bao nhiêu thì rồi cũng sẽ có thứ gì đó đặt dấu chấm hết cho những cảm xúc và hành động này thôi.
Giờ giải lao kết thúc, chuông vào tiết reo lên làm cậu giật mình nhận ra là mình đang nhìn chằm chằm người ta. Cậu lắc đầu, xua đi những ý nghĩ suy diễn ngớ ngẩn về cô bạn cùng lớp và những tình huống chỉ có trong phim. Cô giáo bắt đầu vào lớp, đám học sinh đành bỏ dở cuộc bàn tán mà chủ đề chính vẫn là Việt Như để quay về chỗ ngồi của mình. Còn cô chỉ quan sát trong yên lặng. Trong đáy mắt cô, thực chẳng hề có gì cả. Nhưng vẻ đẹp trong đôi mắt ấy quá tuyệt vời, nó át đi cả cái sự trống rỗng, đánh lừa con mắt người khác để họ chỉ thấy được cái đẹp trong đó, như đôi mắt của một con búp bê.
Tiết học mới bắt đầu với thầy giáo môn ngữ văn. Trông thầy rất trẻ và có vẻ căng thẳng khi tự giới thiệu với cả lớp. Thầy đã nói nhầm tên của một tác phẩm văn học thầy thích nhất thành tên của một loại hoa quả khiến cả lớp được một trận cười nghiêng ngả. Phía cuối lớp, Minh Vũ vô tình bắt gặp một chiếc bút chì nhỏ màu xanh da trời rơi xuống khỏi bàn của Việt Như lăn về phía mình. Lưỡng lự trong giây lát, nhưng vẫn chẳng hề suy nghĩ gì, cậu nhặt chiếc bút lên theo phản xạ có điều kiện.
- Cậu làm rơi bút chì này.
Cậu vừa đặt chiếc bút chì lên bàn vừa nói nhỏ, vô tình chạm nhẹ tay vào Việt Như. Bất ngờ, cô quay về phía cậu gần như ngay lập tức, xoáy lấy khuôn mặt cậu bằng một ánh mắt khủng khiếp. Đôi mắt cô lúc này lại mãnh liệt đến mức như muốn bóp ngẹt mọi thứ. Chúng như biến thành màu đỏ sẫm, màu của sự chết chóc.
- Ơ, nó không phải của cậu à?
Minh Vũ rùng mình bởi ánh mắt của Việt Như. Sức mạnh thoảng trong ánh nhìn tan biến chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
- Không…là của tôi.
Cô chỉ đáp lại khô khốc, rồi ngoảnh mặt đi làm như thể chưa có gì xảy ra. Chẳng một lời cảm ơn. Minh Vũ cảm thấy có chút khó chịu với thái độ của Việt Như nhưng cũng đành im lặng. Quay trở lại với giọng đằng hắng của giáo viên nhưng cậu lại chẳng thể tiếp tục nghe nổi câu nào. Đầu óc cậu vẫn cứ để ý đến cách hành xử của cô bạn bàn bên một cách kỳ cục. Cậu bực bội nghĩ đến những câu trả lời khác mà mình có thể xứng đáng được nhận rồi lại liếc trộm xem phản ứng tiếp theo của cô nàng khó gần này là gì.
Việt Như cúi mặt xuống bàn mình, dán chặt mắt vào cuốn vở trắng tinh, hai tay vẫn để nguyên từ lúc nhận lại chiếc bút từ Minh Vũ. Giống như cô đang tự hóa đá chính mình, đến cả thở cũng khó nhận biết. Cậu thoáng thấy trong đôi mắt kia có hiện hữu một cái gì đó phải chăng là sự đau khổ khiến cậu chợt cảm thấy muốn đưa tay ra an ủi, muốn nói rằng cậu có thể giúp gì được không. Như muốn ngăn không cho bất cứ hành động nào khác xảy ra, chiếc bút chì màu xanh lại chuyển động nhịp nhàng trên tay Việt Như, cô ghi chép giống như những học sinh khác, nét chữ đều đặn chẳng bị ảnh hưởng bởi thứ gì.
Cô gái này thay đổi còn nhanh hơn cả chong chóng, đến và đi như những cơn bão. Minh Vũ chẳng thể ngờ được rằng bạn kế bên sẽ xinh đẹp với tính khí khó chiều đến như thế, cũng càng không biết ít nhất có thể tỏ ra thân thiện với nhau được hay không.
- Này! Làm quái gì mà cứ đờ đẫn ra thế hả “kẻ bị thần tình yêu bỏ quên”?
Một cậu bạn cùng lớp trêu chọc vỗ mạnh vào vai Minh Vũ, hô lớn biệt danh một thời cô đơn của cậu.
- Đau đấy! Trò gì nữa đây?
- Chuông reo từ đời nào rồi mà vẫn cứ ngồi đần cái mặt ra! Bán não cho ai rồi hả? Bán bao nhiêu nói đi để tôi biết đường đi mua lại cho. Cứ thế có ma nó thèm.
Cậu ta vừa cười vừa nói, giọng châm chọc, tay khua liên tục trước mặt Minh Vũ. Khuôn mặt quen thuộc từ thời cấp 2 đến giờ vẫn không thay đổi, có chăng đi nữa cũng chỉ là kiểu tóc đã cắt ngắn hơn. Hai mắt cậu ta vẫn ti hí như ngày nào, miệng vẫn liến thoắng như xưa, chiều cao có tăng lên nhưng cũng chẳng đuổi kịp Minh Vũ. Trông thấy tên bạn nối khố, cậu chẳng thể nào ngăn tiếng cười của mình.
- Lâm, nói người phải nghĩ đến mình, cậu cũng có khác gì đâu mà nói.
- Ơ, thế là vẫn còn não hả?
- Có lấy não ông mang đổi cũng không đủ đâu!
Xung quanh vẫn ồn ào, mọi người trong lớp đang dần quen thân với nhau, lập thành từng nhóm. Tiếng nói phát ra từ khắp mọi phía trừ chiếc bàn cuối cùng bên cạnh cửa sổ. Tách biệt với bầu không khí ồn ã, cô cố tình dựng nên bức tường vô hình xung quanh chỗ ngồi của mình để trốn trong đó. Nhưng một khi đã bước chân vào nơi này, sẽ chẳng ai có thể bước trên một con đường không bóng người dù cho có dựng nên bao nhiêu bức tường ngăn cách đi chăng nữa.
- Việt Như! Minh Vũ! Cô có chút việc cần nhờ hai em, theo cô lên phòng giáo vụ nào!
Một giọng nói thân thiện gọi tên cô như xuyên thủng bức tường chắn vô hình. Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, đôi mắt hiện rõ lo âu của Việt Như lúc này chỉ muốn gào thét đòi lại sự yên bình mới trong phút chốc.
Ngước mắt lên nhìn về phía cửa lớp học, cô chủ nhiệm đang nở một nụ cười thật dịu dàng với Việt Như. Cô đành ép mình trả lời như máy, không quên vặn lớn tiếng nhưng không cao giọng để át đi âm thanh ồn ào trong lớp mà vẫn có thể hạn chế sự chú ý đến mức tối thiểu.
- Vâng thưa cô!
Vậy mà anh chàng kế bên vẫn quay ngoắt lại nhìn như thể chuyện lạ vừa xảy ra. Cậu cũng bị kêu tên nhưng chẳng kịp trả lời chỉ bởi vì mấy cái hành động bất ngờ của phái nữ. Cậu vẫn ngồi nguyên tại chỗ mà lầm bầm cho đến tận khi Việt Như đã đi mất dạng cùng cô giáo.
- Chẳng lẽ mình làm gì sai à?
- Đúng sai gì cũng phải đi đi. Cứ ngồi đấy mà thắc với mắc, khéo có đúng cũng thành sai đó. Ở lỳ một chỗ thành bệnh rồi chứ gì!
Lâm ngồi bên cạnh nhanh nhảu huých vào vai Minh Vũ giục cậu nhấc chân ra khỏi bộ bàn ghế, miệng vẫn không ngừng liến thoắng.
Việt Như được gọi lên phòng giáo vụ để bổ sung thông tin chi tiết về hoàn cảnh gia đình. Cô đã để trống phần đó trong phiếu điều tra học sinh được phát vào ngày khai giảng. Một phần còn là vì toàn bộ thủ tục nhập học đều do Việt Như trực tiếp làm hết, không hề có sự can thiệp của phụ huynh. Điểm thi chuyển cấp của Việt Như rất cao nhưng cô lại không hề chọn những trường điểm mà chỉ chọn một trường trung học thuộc mức trung bình như thế này, đối với các giáo viên mà nói thì cũng đáng để thắc mắc nếu chỉ lấy lý do là gần nhà. Trường học gần nhà nhưng bố mẹ lại chẳng hề bỏ chút thời gian ra để làm thủ tục nhập học cho con gái ư? Một cô bé mới mười lăm tuổi lại phải tự làm cả những việc mà phụ huynh nên làm cho con cái sao? Các giáo viên phụ trách đều muốn đề nghị Việt Như giải trình về vấn đề này. Có muốn trốn tránh cũng không thể được, cô nói hết những điều đã nghĩ sẵn trong đầu sau khi nghe xong những lời giải thích của giáo viên như một chiếc máy ghi âm phát lại những gì đã thu.
- Cô cảm ơn em. Giờ em có thể về lớp học tiết tiếp theo rồi.
- Vâng, em xin phép ạ.
Việt Như bước như bay về phía cửa phòng giáo vụ lòng nhẹ hẳn đi, vấn đề đã tạm được giải quyết ổn thỏa, không cần phải quá lo lắng nữa. Đứng nép sang bên trái, cô đưa tay trực kéo chiếc cửa trượt về phía mình nhưng lại có một lực kéo khác nhanh hơn từ bên ngoài làm cô hụt hẫng. Cánh cửa mở rộng hết cỡ, Minh Vũ từ ngoài hành lang bước vào phòng giáo vụ. Cậu đi ngang qua vô tình va nhẹ vào vai Việt Như.
- Xin lỗi! Không sao chứ?
Minh Vũ hơi lúng túng vì người mình vừa huých phải không ai khác mà lại chính là Kim Việt Như. Cô đứng chôn chân tại chỗ, dường như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Sự im lặng của cô đã giữ cậu lại đó, chỉ vài giây yên lặng mà kéo dài như ngàn năm. Mọi việc như lặp lại, đôi mắt đó, cái nhìn đó một lần nữa ghim hẳn trên hai đồng tử của cậu.
- Cậu, là thứ gì vậy?
Việt Như nói không ra hơi, tim cô thắt lại như vừa phải chạy hết sức trên cả một quãng đường dài. Ánh mắt như một mũi tên muốn xé toạc mọi vật cản phía trước để đến đích của nó. Cái nhìn đã từng làm cho Minh Vũ choáng váng. Một lần nữa nó lại khiến cậu không biết phải làm thế nào. Việt Như quay phắt ra phía cửa, vội ra khỏi phòng không để cho Minh Vũ kịp phản ứng.
- K..khoan! Chờ đã!...
Mặc cho Minh Vũ gọi với sau lưng, cô vẫn không hề có ý định dừng lại chỉ bởi một câu níu kéo của cậu. Cô đi mà như chạy. Trên hành lang hướng về phía lớp học của mình, Việt Như không ngừng thu hút những ánh nhìn của tất cả mọi người có mặt ở đó. Ai cũng trầm trồ, ngạc nhiên với ngoại hình của cô. Người thì ngưỡng mộ, kẻ thì ganh ghét, đố kị. Nhưng họ không bao giờ nằm trong nỗi lo lắng của cô, lúc này dù không khí nóng hay lạnh, thời gian trôi nhanh hay chậm cô cũng chẳng nhận biết được nữa. Cô chỉ lo lắng duy nhất một điều, một bí mật quan trọng hơn tất thảy. Chỉ một điều ấy thôi cũng đủ để lấn át mọi thứ trong con người cô. Những hình ảnh cũ ùa về, xâm chiếm lấy tâm trí Việt Như, dày vò cô trong tội lỗi, cô đơn và sợ hãi. Ký ức về bí mật đáng sợ ấy cứ cuốn chặt lấy tâm can, nó ăn sâu vào bên trong, trở thành vết sẹo trong tâm hồn cô và không bao giờ có thể biến mất. Hiện tại tiếp diễn thật trớ trêu, cậu ta lại có thể khiến cho vết sẹo ấy rỉ máu. Đoạn hồi ức hiển hiện rõ rệt như cảnh tượng chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, còn hôm nay được xem lại như một bộ phim đầy ám ảnh mà diễn viên chính là cô.
***
Một ngày mùa thu đẹp trời của 2 năm về trước……
Việt Như vẫn háo hức đến trường gặp lại bạn bè, mong chờ xem trường lớp của mình sau mỗi năm học thay đổi như thế nào, nhất là cây cối và hoa trong trường. Cô yêu cây cỏ một cách kỳ lạ.
Say xưa ngắm nhìn một cái cây mới trồng trong sân trường, cô không để ý có ai đến gần mình. Một dáng người nhỏ nhắn với mái tóc dài gợn sóngmàu hạt dẻ chạy về phía cô. Bàn tay bé nhỏ của người ấy đưa về phía trước hi vọng sẽ làm cho cô giật mình.
Cô bạn cùng lớp gọi tên Việt Như thật to rồi đập nhẹ bàn tay mình vào lưng Việt Như. Nhưng bàn tay nhỏ ấy không thật sự chạm được tới Việt Như. Cô giật mình quay lại. Vài tiếng động lạ vang lên bên tai. Không ai kịp nhận thức được điều gì vừa xảy đến. Một cảnh tượng khủng khiếp ngay trước mắt cô. Bàn tay xinh xắn của cô bạn cùng lớp ấy không còn ở đúng vị trí vốn có của nó nữa. Ngay dưới chân Việt Như là một bàn tay trắng muốt nổi lên trên một thứ chất lỏng màu đỏ tươi, đằng đặc loang lổ trên mặt đất. Mùi tanh nồng sộc vào mũi kéo theo sau nó cơn buồn nôn đột ngột trào lên.
Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp sân trường. Dòng máu đỏ tươi trào ra từ cơ thể nhỏ bé, từ nơi mà chỉ vài giây trước đó thôi là một bàn tay xinh đẹp. Màu máu in hằn trong mắt Việt Như, hút chặt ánh mắt cô vào nó, khiến cô không thể phản ứng. Âm thanh đau đớn của con người yếu ớt đang quằn quại nằm đó vẫn vang lên thảm thiết. Cổ họng của cô trở nên khô khốc, mắt mở căng không thể chớp lấy một lần. Cô hoảng sợ tột cùng, như thể bị ném xuống vực sâu đen tối có thần chết đang trực chờ sẵn ở dưới để tóm lấy cả linh hồn lẫn thể xác cô. Mặt đất dưới chân cô vỡ ra thành triệu mảnh. Cô chỉ có thể cố gắng đưa hai tay lên giữ chặt miệng, tất cả những gì có trong bụng những muốn ào ạt trào ra khỏi cổ họng nghẹn đắng đang trực vỡ tung. Tiếng gào thét tắt dần và chỉ còn là những tiếng rên nhỏ, kiệt sức, từng hơi thở thoát khỏi lồng ngực một cách khó khăn. Cả cơ thể cô bé run bần bật từng cơn rồi chuyển thành từng đợt co giật bên tấm đệm huyết. Mọi người vây quanh hai con người đang cùng run rẩy kia nhưng chẳng ai dám động vào. Họ chỉ biết hô hào nhau gọi thầy cô đến giúp hay bàn qua tán lại rằng chuyện gì đã xảy ra. Những tiếng nói xung quanh lọt vào tai Việt Như trở thành những lời buộc tội, phán xét, chỉ trích, thậm chí là rủa xả cô. Bất giác, cô vùng bỏ chạy ra khỏi nơi đó, thoát khỏi đám đông. Đôi chân cô mới nãy chẳng có chút sức lực gì nhưng giờ toàn bộ hơi sức gom góp được dồn cả vào đôi chân. Cô cứ chạy mãi, chạy mãi trong sự hoảng loạn, chẳng hề ý thức được rằng mình đang chạy đi đâu.
Khi đã vắt kiệt sức, không thể chạy được nữa Việt Như mới khuỵu xuống trên đôi chân rệu rã ở một nơi xa lạ. Bầu trời đã ngả ánh hoàng hôn. Nơi đây cây cối rậm rạp che kín gần hết lối đi. Thấy cây cối xanh tốt ở đây, cô mới lấy lại được chút ý thức thì hình ảnh một cơ thể bé nhỏ mất một bàn tay đang gào thét, co giật trong vũng máu lại hiện lên trước mắt.
Một âm thanh lạ bất ngờ vang lên trong bụi cây sau lưng Việt Như, đánh thẳng vào trái tim đang đập liên hồi của cô. Gió thổi tới lay đông những cành cây rậm rạp, lá khô rụng dưới đất cũng theo gió bay lên cắt vào da thịt. Cảm giác sợ hãi chạy dọc sống lưng cô.
Gió ngừng thổi, cây cối lại trở về trạng thái tĩnh lặng lúc ban đầu. Cô xoay đầu khẽ nhìn quanh quất. Định đứng lên thì từ bụi cây vừa phát ra âm thanh kỳ lạ khi nãy xuất hiện một cái bóng đen xì đè lên lưng cô .Bị bất ngờ, Việt Như hoảng sợ hét thất thanh, lấy hết sức bình sinh đẩy thứ vừa làm cô ngã xuống đất sang một bên. Cô nhắm chặt mắt lại, lấy hai tay ôm đầu, sợ thứ đó sẽ nhảy ra tấn công cô nhưng chẳng có gì xảy ra. Cố gắng kìm giữ nỗi sợ lại, Việt Như thử lại gần, hình thù của thứ đó ngày một rõ ràng hơn. Cô kinh hãi khi phát hiện ra đó là một cô gái trẻ bị bịt miệng bằng băng dính, hai tay bị trói chặt ra sau lưng nằm bất động. Ánh mặt trời dần tắt khiến mọi thứ sắp hòa lẫn vào bóng tối trong cái nơi bị cây cối phủ kín này. Trống ngực đập liên hồi, cô run run đưa tay đẩy vào phần vai để cô gái đó nằm ngửa ra. Thấy cô gái vẫn nằm bất động, mắt nhắm nghiền, cô thử đưa tay lên mũi của cô gái đó. Tay cô chẳng cảm nhận được gì, trên vùng cổ còn có vết dây siết đỏ, bụng cô gái cũng ướt dính một thứ đen kịt dưới ánh hoàng hôn . Chột dạ, Việt Như nhớ lại cảnh đã diễn ra ở sân trường. Cô rụt tay lại cố lắc đầu tự trấn tĩnh mình, xua đi những ý nghĩ tiêu cực.
Bỗng chốc cô cảm nhận được một luồng khí nóng. Cô rời mắt khỏi cô gái nhưng khi nhìn lên, cô bắt gặp cái bóng như của một người đàn ông đứng cách đó chỉ vài bước chân, tay hắn loang loáng một vật. Bất chợt hắn lao nhanh về phía cô, tay vung vật đó lên cao. Ánh chiều tà le lói chiếu vào, hắt lên mặt đất bóng của một con dao găm nhọn hoắt. Âm thanh đột ngột bật ra từ cổ họng theo phản xạ cứ như chẳng phải của cô, lạc lõng và đầy nỗi khiếp đảm.
Đúng vào lúc cái vật sắc nhọn đến gần cô, chuyện lạ đã đột ngột xảy ra. Tiếng hung khí của kẻ lạ mặt bật văng ra xa, chất lỏng ào ra từ bụng của hắn. Từ nơi dòng chất lỏng trào ra như thác đổ, một thứ đen xì, dài ngoằng và cứng cáp đang xuyên qua đó. Việt Như nhìn theo điểm xuất phát của thứ vừa cứu mình và cô chợt nhận ra chẳng thể nhìn được nguồn của nó. Ngay trên đỉnh đầu cô, nó vươn dài ra và dần dần trở nên cứng như thép nguội.
Thứ đã làm cho hắn bị thương lại chính là tóc của Việt Như, chúng đang bao quanh cô, dựng lên như gai nhím, cứng như sắt thép và toát ra nguồn sát khí đầy đe dọa. Nó xuyên thủng cơ thể tên sát nhân nhưng tuyệt nhiên không hề dính một giọt máu. Người đàn ông đổ gục xuống đất, không một tiếng kêu. Rút khỏi thân thể hắn ta, từng sợi tóc từ từ trở về kích thước và hình dạng như lúc ban đầu không để lại bất cứ dấu vết nào. Những lọn tóc mềm mại xõa xuống, trượt trên vai cô như dao kề cổ. Mái tóc dài đen láy trong chốc lát bỗng trở nên sắc nhọn rồi lại lập tức trở về như cũ. Lần đầu tiên, Việt Như phải chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp, vô lí lẽ ra không bao giờ có thể xảy đến. Cô thật không thể tưởng tượng nổi mái tóc của chính mình lại biến thành vũ khí sát nhân. Lại một lần nữa màu của máu nhuộm đỏ đôi mắt Việt Như.
- T…t..tóc của mình…!? …Thực chất…là thứ gì…?
Đôi môi run rẩy của cô mấp máy vài từ kinh hoàng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nhưng cũng đủ để cô tự mình nhận ra một sự thật kinh khủng. Quá hoảng loạn, không biết làm gì hơn, gắng nhấc tấm thân đã cứng đờ, cô lại chạy, lần này đôi chân lại đưa cô về nhà của mình. Đầu óc chẳng nghĩ được gì nhiều, cô lao vào nhà lục tung đồ đạc chỉ để tìm cho ra một cây kéo. Cô dùng nó cắt phăng mái tóc dài đen mượt của mình, mái tóc mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn có được nó. Trong đầu cô giờ chỉ có 4 chữ “phải loại bỏ nó”. Giống như loại bỏ một sinh vật có hại, mái tóc đen láy đẹp như tranh vẽ đã không còn, thay vào đó là một mái tóc bị cắt cụt nham nhở, xơ xác.
Nhìn mình trong gương, cô buông thõng hai tay, thả trôi toàn bộ sức sống. Cây kéo va xuống mặt sàn lát đá vang lên những tiếng lanh canh lạnh ngắt rồi tắt ngấm. Giờ đây toàn bộ cơ thể cô cạn kiệt sức lực. Không tài nào đứng vững nổi, cô ngã xuống gập người lại lấy hai tay ôm đầu, nước mắt bỗng dưng trào ra như trận mưa rào. Cô thầm mong một điều rằng đây chỉ là mơ.
- Tại sao…tại sao chuyện này lại xảy ra với mình kia chứ !!? Mình…đã…giết người… KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG!!!
Cô gào thét đến điên dại trong cơn tuyệt vọng. Quá mệt mỏi và sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả, Việt Như cứ để mặc mọi thứ, cơ thể rã rời chìm vào trong giấc ngủ. Nhưng đến sáng hôm sau cơn ác mộng vẫn còn tiếp diễn. Mái tóc đẹp tuyệt trần đã trở lại như cũ, không hề có bất cứ một dấu vết tàn phá.
Mái tóc đáng sợ này sẽ còn tồn tại đến khi nào đây?
***
- Này! Chờ đã!
Minh Vũ đuổi theo Việt Như, vừa nói vừa nắm chặt lấy cổ tay cô kéo lại. Cô không dám quay đầu, sợ rằng bi kịch sẽ lại xảy ra. Trong thâm tâm, cô ước gì ngay lúc này được biến mất khỏi thế gian.
- Chuyện gì.
- Cậu nói thế tức là thế nào?
- Buông tay tôi ra đi.
Cô tỏ vẻ khó chịu, nhìn chăm chăm vào cánh tay mình đang bị cậu giữ chặt.
- Chỉ khi cậu nói rõ ràng cho tớ hiểu.
Cậu quả quyết, đôi mắt kiên định không hề rời Việt Như lấy một li. Cô nhăn mặt, vẫn nhìn vào cánh tay bị khóa.
- Tôi chẳng có gì để nói với cậu.
- Sao lại không. Cậu gọi tớ là “thứ gì” tức là sao.
- Quên nó đi.
Cô giật mạnh tay lại rồi bỏ đi trước không thèm liếc đến cậu lấy một cái. Sau đó Minh Vũ bị khiển trách và phải chịu phạt chạy 10 vòng quanh sân trường vì dám bỏ đi ngay trước mặt giáo viên, làm lỡ việc của thầy cô, để muộn giờ vào lớp. Xử lý xong án phạt để quay lại lớp, cậu đã thấy chiếc bàn bên cạnh trống không. Cho đến lúc tan học cậu cũng không gặp Việt Như thêm một lần nào nữa.
***
Ngày hôm sau, cả thành phố phải hứng chịu ảnh hưởng của cơn bão lớn sẽ tiến vào đất liền ngay đêm nay. Ngoài trời mưa ngày một lớn hơn. Những bông hoa nhỏ trong vườn trường không được che chắn đành phải hứng chịu hậu quả của cơn mưa nặng hạt. Cô gái có mái tóc màu đen đẹp lạ lùng vẫn ngồi yên lặng bên khung cửa sổ hướng đôi mắt về phía những nhành cây ngọn cỏ đang trao đảo trong cơn bão lớn.
- Hôm nay, một cơn bão lớn đột ngột đổ bộ nên nhà trường cho phép các em nghỉ 3 tiết học cuối. Sau khi kết thúc tiết học tiếp theo các em nhớ về thẳng nhà không nên đi đâu cả. Phụ huynh của các em cũng đã được nhà trường thông báo nên sẽ đến đón các em sớm.
Cô chủ nhiệm vừa thông báo, cả lớp nhộn nhạo cả lên, bàn tán xôn xao. Chỉ có mình Minh Vũ lại chẳng để ý gì tới thông báo mà cứ chốc chốc lại liếc nhìn Việt Như với vẻ hoài nghi. Cậu ngồi tựa hẳn vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi. Trong đầu cậu tràn ngập cả tỷ câu hỏi tại sao về con người cô. Tại sao cô lại tỏ thái độ chẳng cần ai cả, tại sao cô lại tránh né cả những sự giúp đỡ, tại sao với ai cô cũng cư xử lạnh nhạt và xa lánh, tại sao cô lại tự cô lập chính mình? Rõ ràng chẳng ai muốn cô đơn cả, mỗi con người đều cần tình yêu thương để tồn tại trong thế giới này, thế nhưng còn cô gái này thì sao?
- Cậu thích KIM..VIỆT..NHƯ. Phải không?
Một giọng nói thì thầm vào tai Minh Vũ. Cậu giật nảy mình cứ như vừa bị nắm thóp. Quay đầu lại thì thấy cả đám bạn cùng lớp đang đứng sát bên cạnh bàn và sau lưng vừa nhìn cậu vừa cười tủm tỉm.
- Nãy giờ cậu cứ nhìn người ta mãi thôi!
- Mưa lớn quá nhỉ! Tan học không biết có ngập không ta…
Minh Vũ cố tình ngó nghiêng phía cửa sổ tận ngoài hành lang sau lưng đám bạn trốn tránh sự tò mò. Mấy bàn tay lớn nhỏ ào vào túm lấy hai vai, xoay giật cả người cậu để đối diện với họ, ép cậu trả lời toàn những câu hỏi chụp mũ cho bằng được.
- Này! Đừng có lạc đề!
- Đề gì mà lạc? Người ta đang lo chuyện đi về kiểu gì đây...
- Về kiểu gì thây kệ nhà ngươi, cái đấy để nói sau!
- Mấy người muốn gì hả.
- Ok!! Ra ngoài!
Cả lũ ùn ùn kéo nhau ra ngoài hành lang, lôi tuột theo cả Minh Vũ, không cho cậu có cơ hội chạy thoát.
- Thế là thật à?
- Cái gì thật?
- Thôi đi, đừng có chối!
- Đúng đúng! Cô ấy vừa xinh, vừa học giỏi như thế, cậu thích cũng phải! Nghe đâu cũng có người tỏ tình với cô ấy rồi đấy! Nhưng chắc là bị từ chối rồi...
- Công nhận là cô ấy rất rất xinh đẹp, đến con gái chúng tớ còn thích nữa là. Mỗi tội cô ấy tỏ ra khó gần quá..hmm..phải nói là như kiểu có cái gì đó cứ làm cho bọn tớ không dám lại gần cô ấy ý! Thế nên chúng tớ chỉ đứng nhìn mà ngưỡng mộ sắc đẹp đó từ xa thôi... Nhỉ, Dương Đan.
- À..ừ... chắc thế...
- A! Nhớ ra rồi! Kim Việt Như, đúng thật là cô ta rồi!
- Gì thế lớp trưởng?
- Tớ biết cô ta từ hồi cuối cấp 2. Lúc đó cô ta mới chuyển đến trường tớ mà đã gây chuyện rồi, nổi tiếng khắp trường luôn!
- Thật á!? Chuyện gì ghê thế?
- Khi đó cô ta cũng không khác bây giờ mấy, cố tình tỏ ra khó gần, không thèm đếm xỉa bất cứ một ai. Nhập học được một tháng thì có người tỏ tình với cô ta, sau đó không hiểu tại sao cái anh chàng đó lại bị thương, vết thương ở tay hình như...
- Ôi dào! Chắc là anh ta định giở trò nên mới bị cô ấy đánh cho chứ gì!
Cả đám che miệng cười khúc khích, hùa nhau diễn tả lại cảnh anh chàng bị cô nàng tặng cho cái tát. Minh Vũ vẫn bình tĩnh lắng nghe tiếp câu chuyện.
- Nghe hết đi đã chứ! Sau đó anh ta còn bị đưa hẳn vào viện tâm thần để kiểm tra cơ mà! Nghe nói lúc được đưa ra khỏi trường anh ta còn luôn miệng gào lên khi vừa thấy cô ta “tránh xa tôi ra!” “đồ quái vật!” “đừng để cô ta đến gần tôi!”, tiếng gào thét của anh ta vọng mãi cho đến khi không nhìn thấy cô ta nữa. Mọi người từ đấy đều nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ lại càng xa lánh cô ta hơn. Qua vài ngày sau thì cô ta lại chuyển trường tiếp, lấy cớ là bố mẹ đi công tác xa phải chuyển nhà. Nhưng hình như cô ta cũng chẳng hề có bố mẹ...
Không gian im ắng đáng sợ bao chùm lên đám học sinh. Bỗng cả đám lại cười phá lên, hùa nhau chế giễu câu chuyện.
- Đùa! Quái vật gì chứ! Đóng phim chắc!
- Làm gì có chuyện đấy! Vớ vẩn!
- Đang cố tình kể chuyện kinh dị đấy à!?
- Cậu có bằng chứng cho câu chuyện vô lí của mình không thế?
Chuông reo, cả đám bắt đầu tản ra về lại lớp học chuẩn bị cho giờ mĩ thuật tiếp theo. Thay vì để tâm đến câu chuyện cả lũ cùng cho là nhảm nhí, họ lại chuyển hướng bận tâm về vấn đề thời tiết. Bên mái hiên ngoài cửa sổ trời vẫn mưa tầm tã, vọng cả tiếng mưa rơi vào trong hành lang. Minh Vũ vẫn đứng lại, nghi hoặc những gì mình vừa nghe được.
- Cậu chắc chứ.
- Chắc chắn mà! Sao không ai chịu tin?
Lớp trưởng trả lời chắc như đinh đóng cột. Sực nhớ ra một điều gì đó, cô ghé tai Minh Vũ thì thầm.
- Còn một điều nữa, nếu cậu thực sự quan tâm, hãy chú ý đến mái tóc của Việt Như.
- Tại sao?
- Tớ đã từng thấy nó “cử động” đấy!
- Hả!?
- Lúc đó tớ đang mang chồng sách cao ngất nên suýt nữa va vào người Việt Như, còn cậu ta lại nhanh chóng né tớ ra cứ như gặp dịch bệnh. Và khi tớ quay lại để xin lỗi thì tớ thấy đuôi tóc của cậu ta cong lên trong chớp mắt.
- Cậu có nhìn nhầm không thế?
- Cũng có thể, lúc đó có gió thổi qua, hoặc là tớ nhìn nhầm. Nhưng dù tớ bị cận thì cũng đừng nghĩ t ko phân biệt được cái gì cử động còn cái gì thì không. Mà thôi, không ai thấy có vấn đề thì thôi vậy. Tớ cũng không muốn mang tiếng nói xấu người khác nên đây chỉ gọi là kể chuyện thôi nhé.
Minh Vũ không hiểu tại sao lớp trưởng của mình lại nói những lời đó, dù biết rằng không nên nói thêm về vấn đề này nữa nhưng cậu không thể ngăn được sự tò mò của mình. Trong đầu cậu cứ lơ lửng mãi những từ vô nghĩa chắp ghép từ hàng tá câu nói của mọi người và suy nghĩ của chính cậu.
Tiết học mỹ thuật bắt đầu với một tiếng sấm nổ vang trời làm cả học sinh lẫn giáo viên đều giật mình thon thót. Mọi người ai ngồi chỗ nấy, trên bàn thay cho sách vở là tập giấy vẽ. Thời gian dành cho một tiết học ở trường là quá ngắn ngủi so với khoảng thời gian để vẽ hoàn chỉnh một bức tranh. Mọi người đều chỉ cố gắng chăm chăm vẽ tranh của mình để kịp nộp bài vào cuối giờ. Lớp học tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của bút chì cọ trên giấy cùng tiếng mưa hắt lên cửa sổ. Mỗi bức tranh được vẽ ra đều mang một phong cách, một tâm trạng riêng nhưng chỉ duy nhất có một bức tranh chứa đựng vô số những cảm xúc, những phong thái khác nhau. Bức tranh giống như đang dần hình thành một tâm hồn riêng tràn ngập cảm xúc. Nó trong sáng và mãnh liệt đến mức lạ thường, tưởng như có thể lôi kéo bất cứ ai nhìn nó chìm vào thế giới trong tranh. Một kẻ có tính tò mò nổi lên trên tất cả không bao giờ có thể cưỡng lại được sức hút lạ lùng ấy.
- Wow, cậu vẽ đẹp thật đấy! Có thể chỉ cho tớ làm thế nào để vẽ được như vậy không?
Cả lớp nghe giọng Minh Vũ cũng đồng loạt quay ra, một vài người cũng tò mò định đến gần xem thử bức tranh của Việt Như. Phản ứng lại hành động của mọi người, cô đột ngột ấn mạnh cây bút chì làm gãy ngòi của nó rồi những đầu ngón tay như chẳng có chút lực nào, cây bút chì trượt khỏi tay cô rơi thẳng xuống sàn lớp học. Minh Vũ vội vàng cúi xuống nhặt nó lên, chìa ra cho Việt Như.
- Xin lỗi, tớ làm cậu giật mình à? Bút chì của cậu n...
Việt Như vụt đứng dậy bỏ ra khỏi lớp bằng cửa sau chẳng thèm nói năng câu nào. Cả lớp ngỡ ngàng nhìn theo bước chân cô. Qua cửa sổ, lẫn trong màn mưa là bóng người đơn độc vụt chạy.
Một mình chạy về trong màn mưa rơi nặng chĩu cô để mặc cho cơn mưa nặng hạt làm mình mẩy ướt sũng. Ước gì mưa có thể rửa sạch những đau buồn, những bất hạnh trong cuộc đời. hình bóng lẻ loi ấy dần bị cơn dông bão nuốt chửng.
Bức tranh vẫn còn dang dở, chỉ còn một chút nữa thôi... Ánh mắt của Minh Vũ cứ như bị hút vào bức tranh... Quả thật, nó khác hẳn những bức tranh cậu từng thấy trước đây, một bức tranh vô cùng sống động...
Đêm đến, cơn bão từ biển ập vào đúng như dự báo, tàn phá bất cứ thứ gì trên đường đi. Đất đá, cây cối bị gió bão thổi tung lên cao rồi va vào nhau và vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Minh Vũ trằn trọc không sao ngủ được, cứ suy đi nghĩ lại về câu chuyện của Việt Như mà cậu đã được nghe từ lớp trưởng.
- Tại sao mình cứ nghĩ đến những chuyện này nhỉ?
Minh Vũ cứ lăn qua lăn lại trên giường cố tìm cách để ngủ. Gió giật mạnh, đem theo những hạt mưa cùng vô khối thứ khác vô tình bị nó cuốn lấy tạt vào kính, làm cửa sổ rung lên bần bật từng hồi. Sấm chớp bắt đầu ầm ầm kéo đến, xé rách bầu trời đen kịt làm đôi. Bầu trời sáng lòa trong chốc lát. Minh Vũ chợt thấy một vật gì đó nho nhỏ hắt bóng trên nóc tủ quần áo phòng mình. Cậu lại nổi cơn tò mò liền bật đèn lên rồi đem vật đó xuống. Một chiếc hộp gỗ nhỏ hình vuông, bề ngoài có vẻ như là một chiếc hộp đựng trang sức được trạm khắc rất cầu kỳ tinh xảo. Trên nắp hộp có gắn một viên đá màu đỏ sang lấp lánh. Lạ một điều là chiếc hộp ở một nơi như vậy mà không hề bám một chút bụi nào.
Cậu từ từ mở cái hộp ra kiểm tra bên trong. Thình lình vật đặt trong hộp liền động đậy rồi nhanh như cắt, nó lao ra, sượt qua mặt Minh Vũ. Theo phản xạ, cậu hất chiếc hộp ra xa, lập tức thứ đó bị hút trở lại vào trong hộp. Cậu ngồi phịch xuống sàn thở gấp, tim đập thình thịch.
Việt Như cũng đang trăn trở không ngủ được. Ngoài trời gió vẫn rít cùng những đám mây đen khổng lồ, mưa vẫn rơi lẫn với tiếng sấm sét ì ùng. Bầu trời đêm vần vũ cùng cơn bão lớn như báo hiệu sắp sảy ra biến cố lớn.
Không phải chỉ có một mình Minh Vũ mới thắc mắc về Việt Như. Chính cô cũng không sao thoát khỏi những câu hỏi về chính bản thân mình, về người có thể khiến cô một lần nữa trở nên hỗn loạn và hoài nghi. Cô úp mặt vào gối, tự dặn bản thân thành tiếng.
- Không, mình chẳng cần ai giúp cả...
Ngoài trời đang mưa bão ầm ầm nhưng trong nhà Việt Như vẫn yên ắng lạ, chẳng hề có một ai ngoài cô. Bóng tối lạnh lẽo ko chỉ ở ngoài mà bao phủ cả trong căn nhà trống vắng một màu đen buồn bã.
|
|
Đánh dấu