Tuyệt chiêu II
Thời đại của các chiến binh đã kết thúc. Khoa học tiến bộ đã đem đến biết bao điều lợi cho cuộc sống con người. Một trong số đó là công nghệ Bio-Mechanic, nói nôm na là gia cường, thay thế các bộ phận cơ thể bằng máy móc có chức năng mạnh hơn. Giờ đây người ta có thể chạy nhanh hơn, nâng khỏe hơn, nhảy xa và cao vượt mọi kỷ lục từng có mà không tốn đến một giờ tập luyện. Ngoại trừ có bộ não là không thay được thôi. Khi công nghệ này phổ cập ra, kết quả là hầu như chẳng còn ai rèn luyện thể chất nữa.
Ai cũng trở nên mạnh hơn, vậy điều đó có tốt không? Chẳng phải khi mọi người đều mạnh thì không còn ai có thể cậy mạnh đàn áp yếu được nữa hay sao. Tiếc là điều đó không bao giờ có thể thành hiện thực, luôn có những kẻ có nhiều tiền hơn, lắp được những bộ phận tốt hơn. Và rất nhiều trong số đó không phải người tốt.
Hắn hạ thấp trọng tâm xuống, bàn tay phải đặt nhẹ lên đốc kiếm ở bên hông. Ở phía đối diện, hệ thống phán đoán hành vi được tích hợp trong mắt gã tội phạm vẽ ra một đường vòng cung mà lưỡi kiếm sẽ phải quét qua. Gã gồng cánh tay phải lên cho cơ bắp cứng như sắt để chuẩn bị đỡ đòn đánh, trong khi nắm tay phải nắm lại thành nắm đấm để kết liễu. Nhưng bất chợt có thứ gì đó bùng lên trong mắt của gã kiếm sĩ, một thứ vô hình, vô ảnh nhưng có sức mạnh bóp nghẹt hơi thở của gã trong một phần giây. Thanh kiếm lóe lên gần như cùng với khoảnh khắc đó, cắt phăng qua cánh tay đang cường hóa dở, lướt qua đôi mắt kinh hoàng của gã tội phạm như một làn gió thoảng. Khi thân hình to lớn của gã vừa đổ xuống thì thanh kiếm đã nằm gọn trong vỏ rồi.
Công nghệ mới đã đem đến cho loài người bao điều tiện lợi, nhưng không đủ để khiến tinh thần của họ mạnh mẽ hơn. Thứ sức mạnh đạt được mà không phải đánh đổi sớm hay muộn cũng sẽ khiến con người tha hóa. Đó là lý do mà hắn vẫn tiếp tục chiến đấu, là lý do để hắn trui rèn đường kiếm duy nhất của mình đến độ tinh xảo. Đôi lúc, hắn vẫn ước hay đúng hơn vẫn hy vọng mình sẽ không phải đơn độc.
Đánh dấu