Dustfall | 30 - 11 - 1722
Từ lúc bắt đầu, tôi lúc nào cũng cô đơn. Ở Hollows, tôi thường ngồi một mình bên sân nhà, nhìn ra hồ nước, ngắm cỏ cây và cắt thuốc một mình. Mọi người đều bận rộn, làm việc, đi săn, chơi đùa, còn tôi chỉ có một mình. Khi họ bị tàn sát, cũng nắm tay nhau, ôm nhau mà chết, còn lại tôi. Thế là gia đình thứ nhất của tôi đã mất.
Lạc lõng trong thế giới mới, văn hoá lạ lẫm, con người thì hung tàn, tôi chỉ một mình như thế mà đi lang thang mãi. Nhiều đêm, tôi cuộn người nằm khóc vì sợ và cô đơn. Ở đâu đâu tôi cũng cô đơn, không tìm thấy nơi mình thuộc về.
Tôi gặp Catarina, đi cùng cô ấy, mọi thứ dần vơi bớt. Tôi gặp Ringean, anh Red, anh Justia, chị Izumi, chị Historia, chị Sylvia, Brittany và chị Vira nữa. Thế giới dường như có nhiều màu sắc và ánh sáng hơn, khi tôi có bạn.
Khi tôi thích ai đó, thực ra thế giới không trở nên đẹp hơn, mà khắc nghiệt hơn và đau lòng hơn. Biển lửa lại nuốt lấy tôi và trả tôi về lại sự sống, xung quanh là một đống xác chết. Thế là gia đình thứ hai của tôi đã không còn.
Tôi biết tôi đã làm chị Tích U thất vọng, chị không còn ở bên tôi nữa. Hy vọng chị vẫn được hạnh phúc. Tôi biết Salazar nên nhận sự trả giá, tôi cũng không mong chờ anh sẽ giết cha của mình cho tôi. Bởi vì tôi mù quáng rồi. Cuối cùng trên cõi đời mờ ảo vô định này, tôi đã tìm được một nơi để níu lấy, xoá bỏ đi nỗi cô đơn của mình, đón ai đó vào lòng. Vì vậy tôi bất chấp tất cả.
Em biết mà, nơi em thuộc về là trong vòng tay của Salazar đấy.
Tôi mở mắt nhìn trời, cơn đau làm tôi thấy mọi thứ như mờ đi. Thứ chất lỏng màu đỏ âm ấm chảy trên làn da bỏng rát của tôi, bòn rút dần từng chút một sự sống. Tôi nghe tiếng anh gọi, nghiêng mặt qua nhìn anh đang cố trườn tới với một cánh tay đã đứt. Tôi đưa bàn tay nằm trên cát còn cử động được một chút về phía đó, chìa tay về phía anh.
Hãy đi cùng em, hãy ở bên em. Anh sẽ ở bên em kể cả dưới địa ngục chứ?
Cát dưới lưng nóng rẫy, còn làn da tôi mỗi lúc một đau đớn. Mọi vật trở thành màu trắng và đen. Tôi mải mê nhìn về phía anh, nhưng vẫn còn xa quá. Không hiểu sao vào giờ phút này thời gian trôi chậm quá. Con rồng không làm tôi quan tâm nữa, nó đâu rồi nhỉ?
Mọi thứ tối dần, tầm nhìn của tôi mỗi lúc càng hẹp lại. Mi mắt tôi không mở nổi nữa. Bóng tối cứ xâm chiếm vòng quanh dần dần, chỉ chừa lại từng chút một gương mặt gào thét của Salazar để tôi nhìn thấy lần cuối. Tôi cảm nhận được cơ thể không còn nghe lời tôi nữa, những ngón tay của tôi co lại dần. Salazar vẫn chưa chạm tới.
Một đợt gió nóng thổi bùng qua, cuốn tóc tôi và tro bụi bay lập lờ trong không khí.
Cả đời tôi đã sống bên ngọn lửa, ba lần chết cũng vì lửa. Đúng thật là tôi ghét nó lắm. Nhưng không hiểu sao, nhìn những bụi tro bay đi như khúc tàn cuối cùng của ngọn lửa, tôi thấy chúng thật đẹp.
Tôi không còn thấy nóng hay rát nữa, một vòng tay ấm áp bao bọc lấy tôi như khi tôi rơi vào biển lửa ở Flamefort.
A, người đến đón con đi đấy ư, Xenagos?
-
Là vậy sao?
Sau đó nhé, tôi thấy mình ngồi trong một căn phòng hẹp, bốn bức tường có màu xanh nhạt lạ mắt. Một người nào đó ngồi trước mặt tôi, nhưng tôi lại không thể nhìn được mặt. Người đó nói mình chính là số phận của tôi, tại người đó không làm kịp mà tôi không hạnh phúc. Tôi còn biết cả kết cục của những người tôi quen biết, cả kết cục của Salazar nữa.
-
Không mà, em đã rất hạnh phúc đấy, dù nó rất ngắn ngủi. Nếu em còn sống, người biết chuyện gì sẽ xảy ra mà phải không. Em sẽ mất đi toàn bộ người thân thương một lần thứ ba, em sẽ không chịu đựng nổi nữa. Ít ra lần này, em đã không ở lại một mình nữa rồi.
Tôi nhìn sang bên phải, một khung cảnh khác mở ra khi người đó mỉm cười.
Và tôi thấy Salazar nắm lấy bàn tay tôi trên biển cát, với cơ thể tàn lụi và bê bết máu. Anh đã không đến kịp để nắm tay tôi khi tôi còn hơi thở, và anh sẽ sống cho đến ngày có một thứ gì đó mạnh hơn cả anh lấy mạng anh.
Tôi bước đến, chân xuyên qua những hạt cát nhỏ, xuyên qua cơ thể của mình, ôm lấy Salazar. Nếu có lá thuốc, tôi sẽ đắp lên cánh tay anh, xé váy băng bó cho anh thật nhanh, máu vẫn không ngừng chảy mãi làm tôi xót xa khôn tận.
Lần này, người ở lại một mình sẽ là Salazar.
Anh đã đánh mất những người bạn thực sự, những người anh em bởi chính ngọn lửa do anh tạo ra. Anh cũng tự giết chết cả người thân thích cuối cùng. Anh nói anh chỉ có em, anh chỉ cần em. Anh đã quen thêm vài người bạn mới như anh Gundyr, anh Ezio này. Nhưng họ và cả em đều đã không còn nữa rồi.
Anh lại không còn gì trong tay nữa rồi, anh mất tất cả.
Em không giỏi làm người ở lại, và hình như anh cũng thế.
-
Em xin lỗi, Salazar, vì đã bỏ anh lại giữa cuộc đời này. Ngôi nhà nhỏ đầy hoa và thỏ, với những đứa trẻ con, em không thể trao cho anh nữa rồi. Xin hãy thực hiện nó với ai đó khác, một người vợ khác, quen biết những người bạn khác và sống thật hạnh phúc. Em sẽ ghen lắm nhưng em sẽ bỏ qua đấy.
Tôi ôm anh, thì thầm như đang xoa dịu anh. Sau đó, tôi cúi xuống, nhìn gương mặt đẹp đẽ đang tái ngắt và lã chã nước mắt, chẳng hay biết gì cái ôm lên vai, lên má của tôi.
-
Bức tranh em vẽ xong rồi. Đừng quên em.
Tôi đặt nhẹ một nụ hôn lên môi anh rồi quay bước rời khỏi. Những đoàn quân của Elyison đang đến từ phía xa, còn trước mặt tôi hiện ra một con sông dài đầy hoa màu đỏ hai bên bờ. Dòng nước lạnh băng khi tôi lội xuống trong vô thức, bước sang bờ bên kia. Ánh sáng ở bờ bên kia ban đầu rất nhỏ, rồi lớn dần lên, hiện rõ ra gia đình có Iskara, hai người cha và bảy anh chị em của tôi đang chờ.
Tôi lội vài bước nữa tới gần bờ, quay đầu nhìn lại dương gian mờ ảo đang trôi đi xa như trên một con đò nhỏ bắt nhịp dòng nước. Tôi bước lên bờ và sà vào vòng tay của gia đình mình.
Con về rồi.
Một ngày nào đó, khi anh sang phía bên này, chúng ta... sẽ gặp lại.
Đánh dấu