-@Lonely Leaf
2/6 - Tàu Athena I - Phòng ăn
=============
“Cám ơn,” cậu ta đáp và đưa tay nhận lấy cái bánh.
Reynard cảm giác như vừa làm được một việc tốt. Gã dít mắt buông một nụ cười mỉm căng tới mang tai đầy tự hào và gật nhẹ đầu. Đoạn xong màn chào hỏi, hắn dồn mọi quan tâm và tập trung chuyên môn trở lại với thiên mệnh của mình: mâm đồ ăn to tổ bố trước mặt hắn.
Rey khẽ nhỏm người dậy để kéo cái ghế lại gần hơn, hắn cẩn thận chỉnh chu lại tư thế ngồi cho thật thoải mái. Gã có vẻ sung sướng ra mặt vì một trong những niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời con người là được ăn ngon mà. Nhất là khi đồ ăn vừa ngon vừa nhiều vừa MIỄN PHÍ ấy. Trước giờ hắn chưa khi nào được tiếp xúc với những lễ giáo bàn ăn hay cách ứng xử sao cho nhã nhặn trên bàn tiệc. Đối với Reynard, khi thưởng thức một thứ hảo hạng thì không việc gì phải đặt giới hạn cho những hành động của bản thân, tốt nhất là cứ ăn cho đến khi nào không ăn được nữa thì thôi, mà hắn thì hiếm khi nào để lại đồ ăn thừa. Hắn thấy lạ khi mọi người đều phải cố tỏ ra tao nhã trong từng cử chỉ với mỗi lần gắp, nhai hay thậm chí tiêu hóa thức ăn. Bao nhiêu lễ giáo phức tạp sẽ phần nào làm hỏng đi sự tuyệt hảo của món ăn mất. Bởi vậy trước giờ Reynard chẳng khi nào để ý đến hết thảy những thứ trên, hắn chỉ “ăn” khi được ăn thôi.
Hai tay hai chiếc nĩa, Reynard cắm đầu vào bữa ăn của hắn, nếu cần thiết hắn dùng cả hai tay không. Vì nó thô tục đến rùng rợn nên người viết xin tạm thời không tả ra đây để tránh làm phiền tới người già, trẻ nhỏ và phụ nữ đang mang thai hoặc cho con bú; hay đơn giản là người đang ăn. Rey không phải là một kẻ ốm đói, hắn là một thanh niên tràn đầy năng lượng, nhưng để duy trì nguồn năng lượng ấy hắn cần phải ăn rất nhiều. Chưa kể hắn còn phải dự trù đến cảnh thiếu lương thực trong tương lai gần vì hắn rất thường bị như thế, cho nên khi nào ăn được thì hắn cứ tranh thủ quất căng cái bụng, coi như là để đền bù cho bản thân ở một thời điểm nào đó trong đời. Có lẽ, ở một mức độ nhất định, hắn là sinh vật có khả năng tích trữ năng lượng dự phòng để đem ra sử dụng những lúc cơ thể thực sự thiếu hụt.
Trong một tích tắc khi mắt Reynard vô tình rời khỏi mâm tiệc, sự tồn tại của người ngồi đối diện mới lọt trở lại vào nhận thức của hắn. Suýt thì quên mất cậu ta ngồi ở đó, cái cậu châu Á tóc đen mắt đen. Rồi hắn cũng chợt nhớ lại, hình như hắn có cảm giác có lúc đã bị người ta săm soi hay ít nhất là cũng bị nhìn rất nhiều, có thể chưa tới mức chằm chằm, có thể người ta lịch sự hoặc sợ bị khó xử nên chỉ kín đáo quan sát thôi, nhưng dù sao hắn cũng có cảm giác đấy. Hắn không thích bị như thế, nhưng đằng nào cũng đã quen rồi nên chẳng sao cả. Reynard nhận ra hắn đã hơi quá khiếm nhã khi ăn hùng hục như thế trước mặt người lạ. Có khi cậu trai kia cũng đang bị sốc.
Cũng hơi khó xử. Trong tình thế không biết phải nói gì mà mồm thì đang đầy ắp đồ ăn mà tay thì vẫn không ngừng tọng thêm vào ấy, hắn vô thức phun ra vài chữ cho đỡ ái ngại…
“Chu wanna shar…… Hực!!!”
…. trước khi cục thức ăn kia khi không đang trên đường xuống với bộ phận tiêu hóa lại bị nghẽn lại ngay cổ hắn, mắc kẹt luôn tại đó và bịt nốt đường thở của hắn.
Reynard gồng mình cố dùng hết lực bình sinh đẩy đống thức ăn qua điểm ùn tắc ở cổ (thật ra trông rất giống như đang rặng ị). Nhưng vô ích. Mặt hắn nổi gân xanh gân đỏ, hắn bấu lấy khăn trải bàn và vò trong tay, mắt ngước lên cố tìm lấy một ly nước, nhưng không hắn đã không mang theo một ly nước nào. Và đến lúc cảm thấy trong phổi sắp cạn không khí, hắn mới đập ngực thình thịch mong đẩy đống thức ăn ra thay vì nuốt vào. Nhưng thật là bất lực, hắn chỉ còn thiếu nước lăn ra giãy đành đạch trên sàn.
May sao ngay lúc đó thì cậu trai kia lanh trí lao tới hành động nghĩa hiệp…
Đánh dấu