Thời gian: 01/06/1926
Địa điểm: Cảng tàu
1 2 3 4 5
Nhà báo tự do, một cụm ngắn gọn, vừa như trả lời lại vừa không, hoàn toàn không vào trọng tâm. René băn khoăn đây là cẩn thận hay lạnh lùng. Nhưng vì câu trả lời đã rõ ràng, cậu cũng không tiện hỏi thêm những thứ như là cô hợp tác với toà soạn nào, vân vân. Đổi lại, người nọ hỏi cậu:
"Quý ông có phải là cũng đang chuẩn bị lên chuyến tàu này chứ? Có thể cho tôi biết được lý do không?"
Câu hỏi đủ lịch sự, nhưng không quá khéo, còn có chút cảm giác trực tiếp. Cô nhà báo này tuổi đời trẻ, trông cũng bằng cậu mà thôi, tuổi nghề hẳn cũng còn ít. René cũng không để ý nhiều, quan sát chẳng qua là một thói quen của cậu mà thôi. Cậu thoải mái trả lời đối phương, giọng nửa đùa nửa thật:
"Tiêu tiền một chút." Áo quần là lượt, mắt mày bảnh bao. Trang phục của René thoáng qua không quá nổi bật, nhưng nếu để ý một chút sẽ phát hiện đều là chất vải tốt nhất, kiểu dáng tân tiến lại không khoa trương, đường cắt may đặc biệt dành cho riêng cậu, chi tiết không thiếu cũng chẳng thừa, chứng tỏ người thiết kế nó là người có thẩm mỹ. Cũng không khó để nhìn ra cậu là kẻ có tiền, thậm chí còn là công tử thế gia vì cậu còn rất trẻ. Thế nhưng mang hình tượng này so sánh với đám phá gia chi tử lại có chút khập khễnh, bởi vì cậu không có chút khoe mẽ nào. Nếu không giáp mặt đối thoại với René, có chút thời gian để quan sát cậu, cậu công tử này cũng chỉ có vẻ là một hành khách hạng hai mà thôi.
Nhưng René quả thật là một phá gia chi tử tiêu chuẩn. Có tiền là cậu tiêu, tiêu cho bằng hết thì thôi, tiêu còn đặc biệt sang hơn người khác. Ví dụ như bộ đồ trên người cậu đây. Trong khi thiên hạ đang sốt sắng vì mẫu thiết kế mới nhất của Ermenegildo Zegna, cậu đã đặt chân đến Trivero, có một cuộc nói chuyện vui vẻ với Zegna và thành công tạo cảm hứng một mẫu mới hơn cho nhà thiết kế. Hơn nữa, còn là độc nhất.
Thế mà hai mươi hai năm trôi qua, độ giàu của gia đình vẫn tỉ lệ thuận với tốc độ tiêu tiền của cậu.
"Còn quý cô Kollwitz thì sao? Nữ thần trí tuệ có điểm gì thu hút cô?"
René không cho rằng cô nhà báo này mang theo chiếc máy ảnh của mình đến đây để viết một bài báo về Hope. Không phải là người của các tờ báo có nghĩa là Kristin chọn con tàu này vì ý muốn cá nhân, tiền vé có khả năng cao là tự túc. Chịu bỏ ra một số tiền lớn cho Athena chỉ vì một chuyến đi đến Tân thế giới, lí do của một người là gì? Đơn thuần chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chiếc tàu xa hoa nhưng cũng đủ tinh tế này: có thể, René đã nhận ra sự thoả mãn của cô khi chụp những tấm ảnh kia. Giữa hi vọng và trí tuệ, cậu nghĩ rằng Kristin thuộc về tuýp người thứ hai. Nếu như vậy, có thể là cô có hứng thú với những món đồ cổ có tính chất học thuật sắp được đấu giá chăng? Hay là còn tồn tại một lí do khác nữa?
@
Mio
-------
Thời gian: 02/06/1926
Địa điểm: Boong tàu
1 2 3 4 5
"Ra là vậy. Tôi cũng không biết." Chàng trai nọ như tìm được đồng bạn, siết lấy bàn tay cậu, trong mắt ánh lên một tia cảm động rõ rệt. René đã phải cố gắng đè nụ cười của mình xuống một độ cong thân thiện và hiên lành.
Thỏ con nhà ai thả rông đây.
Rồi dường như nhận ra điều gì đó, thỏ con hơi đơ ra, có chút cảm giác ngại ngùng. René nghĩ nếu trên làn da trắng ngần kia phớt thêm một vạt đỏ thì quả là đẹp biết mấy.
"Không phải... cái đó dùng cho nữ sao?"
Luống cuống thêm một lúc, thỏ con thêm vào lời giới thiệu bản thân, vụng về cúi gập người chào, cuối cùng lại kẹt vì hai bàn tay vẫn còn nắm lấy nhau.
"Tôi không biết cách nắm tay giữa nam với nhau, chỉ đành dùng cách đối với phái nữ, còn hơn là buông tay cậu và không thể làm quen một cách tử tế, đúng không nào?" Khoé miệng vẫn cong cong, René vô cùng đoan chính giải thích, khiến người khác tuy cảm thấy lời cậu rõ ràng có điểm sai, lại không thể chỉ ra ở chỗ nào,
"Hi vọng không làm cậu mất vui chứ cậu Willowstone?"
Cậu nhìn vào đôi mắt màu xanh nhạt xinh đẹp của đối phương, thoải mái nói đối phương không cần đa lễ. Họ đang làm quen với nhau một cách rất thân ái cơ mà, sau đó nhanh chóng đánh lạc hướng, giả đò quên luôn chuyện hai thằng con trai nắm tay đứng tâm tình nó không được bình thường cho lắm:
"Không biết trên tàu này có gì thu hút Earendil? Cậu không phiền tôi gọi cậu bằng tên chứ?"
@
Shin Ăn Hại
-------
Thời gian: 02/06/1926
Địa điểm: Đại sảnh, nơi sắp diễn ra cuộc đấu giá
Còn hơn một giờ cuộc đấu giá mới diễn ra, René quyết định dành thời gian để chiêu đãi bản thân một bữa tiệc tự chọn xa hoa. Xà lách vi cá mập cho khai vị, phi lê cừu sốt rượu vang kèm khoai tây nghiền cho bữa chính, crème brulée cho tráng miệng và một chai Cabernert Sauvignon vừa vặn chín năm tuổi để hoàn thiện bữa ăn. René mang những món mình chọn ra một chiếc bàn trống, ngồi xuống, thong thả dùng bữa. Cậu liếc quanh một vòng. Chà, con tàu thật sự rất đông, chiếc bàn cậu vừa chọn có vẻ là chiếc bàn trống cuối cùng.
@
InoyamaManaLisa
-------
Thời gian: 02/06/1926
Địa điểm: Boong tàu
1
"Ồ, xin chào." René lên tiếng đáp lại, trông không có vẻ gì là ngạc nhiên khi đột nhiên bị giữ lại, dù là bởi một người không quen. Cậu cũng không phải là "được" làm quen như thế này lần đầu. Lớn lên tiêu tiền với một đám phá gia chi tử có lối sống vô cùng tuỳ tiện, quan trọng lễ nghĩa cũng có mà sao cũng được cũng có, tính ra quả thật có ít cảnh chưa gặp qua. Đôi lúc gọi nhau chỉ bởi vì có cảm giác hơi thở đồng loại thôi.
Quả nhiên, René nhanh chóng đánh giá người trước mặt, lại là một cậu công tử phá của điển hình đây, nhưng là dạng chơi được. Dù cả người cậu ta bốc ra mùi tiền, lại không có mùi tiện.
"Con tàu này đẹp chứ hả?" René bắt luôn vào câu chuyện, người tựa vào lan can tàu.
@
tea&coffee
Đánh dấu