Quán cà phê nào đó ở Anh | Ngày tháng sáu
Chương trình học ở học viện Creapole Esdi cực kì đỏng đảnh, khiến chuyến bay từ Paris đến London đã phải dời lại hơn một tháng. Trợ lí lắc đầu vì hàng loạt dự án bị hủy, thậm chí ngay cả khi học kì ở đó kết thúc, Dahlia cũng không chịu bù đắp gì cho cô bằng việc gật đầu với những dự án tiếp theo. Con bé hối hả chuẩn bị cho kì nghỉ hè, mặc trợ lí nhàn rỗi ngày ngày sắp xếp bàn làm việc cho con bé.
Lại là London, lại là cái nơi đấy. Không hiểu nó làm cái gì mắc nợ nơi đó, hay sao?... Không thể hiểu được! Trợ lí lầm bầm.
Phải rồi, lần trước hình như nó đã gặp ai thì phải, nên không chỉ kì nghỉ đông, mà giờ là cả kì nghỉ hè...
Trợ lí căm ghét cái thời tiết ở London đến phát điên, dù là mùa nào đi nữa. Cô yếu ớt nói.
- Live action
Your name sẽ bấm máy vào đầu tháng bảy, đừng rong chơi nhiều quá nhé...
Dahlia bước vào phòng chờ sân bay với một biểu cảm điềm nhiên, chép miệng.
- Năm tháng vừa rồi em đã làm việc nhiều thế nào, chị còn không biết sao? Nghỉ hè là nghỉ hè.
Đành là thế, nhưng bao nhiêu danh thắng trên thế giới, không đi, lại cứ phải mài gót giày trên những vỉa hè lát gạch xám ẩm ướt ấy. Đúng là con mắt của người làm nghệ thuật hình như có vấn đề với những thứ mà người ta cho là vô cùng nhàm chán, thì bọn họ lại thấy đẹp đẽ hay ho.
Tháng sáu, vẫn như mọi mùa đông năm nào, quê hương của Sherlock Holmes.
- Nói thật đi, có phải em hâm mộ Sherlock Holmes không? Đã xem phim của ông ta chưa?
- Không sót tập nào.
Đó hẳn là điều đã lí giải được nhiều thứ.
Nhưng trợ lí không bao giờ hiểu được, ánh mắt con bé mỗi khi đặt chân xuống thủ đô mù sương của đất nước này, cứ thế mà thay đổi. Năng lượng, niềm vui, hy vọng, tuổi trẻ, cứ thế nhạt màu như tuyết. Những lần bí mật theo dõi của trợ lí không thu lại được kết quả gì, chỉ thấy những bước chân không đầu không cuối, dạo qua những quán bar, phòng trà, cà phê, và điểm dừng chân cuối cùng lại luôn là nơi đó.
Có lần cô đã từng hỏi, và tất nhiên là con bé đã im lặng. Nhưng khác với mọi cuộc trò chuyện từ đó đến giờ, trợ lí sau cùng đã không có được câu trả lời nào.
Em rốt cuộc, là đang tìm kiếm điều gì?
Một người trẻ tuổi như em, lại có được một ánh mắt bình thản như thể đã đi qua cái chết như vậy sao?
------------
Những trang bản thảo chi chít chữ, cây bút chì xoay vòng trên tay, tâm trí cô bé dường như đã rời khỏi nơi này được khá lâu rồi. Cà phê đông người, nhưng chỉ có những cung bậc âm thanh rì rầm kéo dài đến vô tận.
"Nghe này, dù có chuyện gì xảy ra, cũng nhất định không được bỏ chiếc nhẫn này ra đâu đấy."
Mái tóc đen dài đã quay lưng chọn một con đường khác.
"Em có cái này cần phải đưa cho chị."
Không được tách ra, vì ở cùng nhau chúng ta là vô địch. Tất cả những vị thần bé nhỏ ấy, lao vào nơi nguy hiểm nhất.
"Và chúng ta sẽ lại làm tiệc ngủ. Lia và Deliah sẽ lại đến tìm Vellichor."
Nhân duyên dang dở, và người cuối cùng đã hóa thành sao trên trời.
Sao băng, lướt qua bầu trời giữa ngày lễ hội, những vai diễn gợi lại quá nhiều hình ảnh, những bài hát vang lên trong quán bar không tên, vương vấn đến lạ kì, đến mức mà, rất muốn được cất lên những lời ca quen thuộc nọ, cũng không thể.
"Nhưng người ta yêu dấu, dù kết thúc ở nơi này, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau."
- Tôi có thể ngồi đây được không?
Trong khoảnh khắc, cô bé những tưởng mình đã quay về đứng trước những khung cảnh ấy, vì chúng sắc nét đến kì lạ. Nhưng giọng nói vang lên tức khắc xô sạch chúng ra khỏi tâm trí cô.
Đây là London.
- Xin hãy tự nhiên. Tôi sẽ rời đi sớm thôi.
Cô bé gom gọn những tờ giấy bản thảo trên bàn lại, chiếc bút chì nằm yên lặng ngay cạnh bên, lăn lóc dưới ly nước vẫn còn hơn nửa. Nhưng khoảnh khắc khi ánh mắt cô nhìn thấy người vừa đến, đã không hề dễ chịu. Nó đã không bình thường, so với việc gặp lại Celestan và hồ nghi rằng đó có phải là anh hay không. Lần này, mọi thứ thật khác.
Đây có phải là người mà cô biết?
- Anh...
Không, còn hơn thế. Những kí ức cuộn sóng như thủy triều những ngày bão, nhưng cô vẫn cần phải chữa cháy cho ánh mắt ngớ ngẩn vừa rồi.
- Ưm... anh có phải là người ở đây không?
Chúng ta là con người, chúng ta không còn có thể trò chuyện với nhau theo cách của những vị thần nữa.
@
hpkid2002
Đánh dấu