oOo VnSharing oOo

Go Back   Diễn đàn > Căn tin > Giao lưu > Tâm sự >

Trả lời
Kết quả 11 đến 19 của 19
 
  • Công cụ
  • Hiển thị
    1. #11
      @Hồ Điệp:

      I'm sorry for my late response. Recently I have been busy with my work so I have not spent time online so far. I'm 28 and you are at the same age as my little sister. Thanks for sharing your own stories here. Regarding your previous response, I will tell you something I've learnt from my old Boss ( and of course Im practicing it daily too):

      We have to know the difference between "being nice" and "being kind."

      1. Being Nice:
      When a friend or someone has a problem, they come to us and ask for help. We don't want to help, because it will affect us or we don't really have any reason to help them. Yet, we feel like we're guilty if we don't help them, or they will say "why dont you help me? we are close friends right? you are a good person, right? blah blah"

      So we are put in a situation in which we help them but we dont like doing it. We smile to them but we tell ourself that "bullshit, what the heck am I doing?"

      This is an example of being nice: we just help someone because we dont want to be called a bad person: we just want to look good. The funny thing is, we live in a "looking good" culture. The girl likes the boy at the first glance because he is handsome, he has a Korean hairstyle, or he wears some brand-name cloths. We hide the worse and show the best. We lie to people so that they dont think we are stupid. We act cool. We want to save face instead of telling what we really want, think, and have!

      2. Being Kind:
      in the same scenario, we dare to say "no" when we don't want to do it. When we say "yes," it means we love them, we really care about them, and truly want to help them. Being kind is the pure love. It is authentic.
      - When saying no: we love ourself, care ourself, and take action to protect ourself. We dont want to be taken advantaged by other people.
      - When saying yes: we are able to help them and really want to help them. We dont feel guilty, dont feel we are taken advantaged.

      If you want to ask me for advice, you can contact me directly at [email protected]. I check email every day. I just check vnsharing sometime in the weekend so I cannot reply right away.
      Trả lời kèm trích dẫn

    2. #12

      Day 8 - 26/3/17
      I just want you to listen to me, just listen and say nothing.

      I can do that for you, so why can't you do that to me?

      Can you stop judging and just listen?

      Please?

      My "inside" is not your toy.

      And now it's safe, I closed it.

      Don't you dare to touch it.

      Trả lời kèm trích dẫn

    3. #13

      Day 9 - 4/4/17

      No-feeling day.


      Gửi đến Arima Kousei.
      Thật buồn cười khi mình lại viết một lá thư gửi đến một người như cậu...
      Cậu là đồ tồi tệ.
      Đồ thiếu quyết đoán, nhẹ dạ cả tin, một chàng ngốc đúng nghĩa.
      Nhưng...
      Lần đầu tiên mình nhìn thấy cậu trình diễn, đó là khi mình vừa tròn 5 tuổi, nhân dịp chuyến giao lưu nghệ thuật của ngôi trường mẫu giáo mình theo học lúc đó. Lúc đó, mình đã thấy một cậu bé lúng túng, vụng về đến nỗi làm ngã cả ghế piano trên sân khấu. Những tưởng khi đó, chiếc piano kia cứ như một chướng ngại khổng lồ so với cậu bé. Mình suýt bật cười khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Nhưng khi cậu bé ngồi xuống và bắt đầu dùng đôi bàn tay bé nhỏ để gõ vang lên nốt nhạc đầu tiên, mình như bị cuốn hút.
      Mình vẫn còn nhớ cái âm thanh đẹp tuyệt vời khi đó, những giai điệu ngân vang như nhảy múa, những giai điệu tràn đầy màu sắc, cứ như những nốt nhạc ấy được tô điểm bởi một hộp chì màu 24 cây vậy.
      Khi những giai điệu lộng lẫy đó vang lên, một bạn gái ngồi bên cạnh mình bắt đầu khóc, mình đã thật sự ngạc nhiên.
      Và ngay cả khi cậu có thể tạo nên một thứ âm thanh như vậy, cậu lại quyết định từ bỏ piano ? Ngay cả khi cậu và cái thư âm thanh tuyệt vời kia đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của vài người ?
      Cậu là đồ tồi tệ, đồ thiếu quyết đoán, nhẹ dạ cả tin, đồ ngốc !
      Vài năm sau đó, khi mình vô tinh biết được mình và cậu học chung trường, mình đã thật sự phấn khích. Nhưng làm thế nào để làm quen với cậu đây ? Hay là thử bắt chuyện với cậu vào giờ nghỉ trưa ? Hay là... Mình đã suy nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc, mình chỉ đứng nhìn từ xa...
      Bởi vì mình đã thấy, cậu vui vẻ, cười đùa cùng với những người bạn của cậu. Mình khi đó, cảm thấy, người như mình, thì không nên ở bên cạnh cậu và các bạn của cậu.
      Vì sao à ? Khi mình còn nhỏ, mình đã luôn phải đi đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ. Ngày nhập học đầu tiên ở ngôi trường này, mình đã bị ngất và lại phải vào bệnh viện cấp cứu. Và cứ mỗi lần như vậy, số ngày mình luôn phải ở trong bệnh viện để theo dõi ngày càng dài ra. Thật sự thì, mình rất, rất ít khi đến trường để học, và hầu hết thời gian mình đều ở trong bệnh viện. Từ nhỏ mình đã biết, là có gì đó không ổn đối với cơ thể mình rồi.
      Cứ thế cho đến một đêm nọ, mình vô tình thấy cha và mẹ mình ngồi khóc ở ngoài phòng chờ bệnh viện. Lúc đó, mình biết thời gian của mình chẳng còn lại được bao lâu.
      Đó là lúc mình bắt đầu quyết định.
      Mình không muốn mình lên thiên đường cùng với sự hối hận. Mình quyết định không kiềm chế nữa, và cố gắng làm những gì mình muốn làm
      Mình không còn sợ khi đeo kính sát tròng.
      Mình ăn mọi thứ mình thích, thay vì cứ lo lắng về cân nặng của mình
      Mình vứt bỏ hết những rập khuôn cũ rích trong âm nhạc, và chơi theo cách mình có thể tận hưởng nó.
      Và sau đó, mình đã nói dối, tất nhiên chỉ một lời nói dối.
      Mình nói dối rằng, mình, Miyazono Kaori, thích Watari Ryouta.
      Và lời nói dối vào tháng tư ấy, đã mang mình đến gần hơn với cậu.
      Xin lỗi Watari giùm mình nhé, mặc dù bây giờ mình khá chắc cậu ta cũng quên mình rồi ( teehee )
      Người mà mình thích là một người nghiêm túc với một trái tim ấm áp cơ
      Mà chắc cũng không sao, tại vì mình và cậu ấy là bạn mà.
      Và cũng xin lỗi Tsubaki giùm mình nhé
      Mình đã không tài nào nói ra được những suy nghĩ của mình cho cô ấy, rằng mình muốn nhờ cô ấy giới thiệu mình, Miyazono Kaori, làm quen với cậu, Arima Kousei. Mình đã muốn mình và cô ấy sẽ trở thành đôi bạn thân, với không có một cảm xúc khó xử nào giữa hai người
      Mà chắc hẳn nếu mình có hỏi cô ấy về điều đó thì cô ấy cũng chẳng chịu trả lời mình đâu. Bởi vì, sau tất cả, Tsubaki thích cậu mà. Mình và Watari đều biết điều đó.
      Mặc dù mình chắc chắn 100% rằng cậu không biết rằng cô ấy thích cậu, và chắc chắn Tsubaki cũng không hề biết cô ấy đã thích cậu, ngạc nhiên chưa ?
      Lời nói dối của mình đã đưa mình đến gần hơn với cậu, mặc dù, không được như tưởng tượng của mình
      Bắt đầu từ lời nói dối ấy
      Một chút khó chịu
      Một chút cảm xúc
      Một vài sự biến thái >_<, thêm vài hành động ngu ngốc và bướng bỉnh
      Nhẹ nhàng, ấm áp
      Ngọt ngào, mạnh mẽ
      Cậu còn nhớ chỗ cây cầu mà chúng ta đã nhảy xuông. Ôi thật là mát và sảng khoái
      Cậu còn nhớ mình đã phải chơi trò đuổi bắt với cậu, và bắt đầu chạy đua với xe lửa một quãng dài ở trạm xe lửa ấy, khi cậu đã thua trong cuộc thi piano không ? Mình thực sự nghĩ rằng mình đã chạy nhanh hơn xe lửa đấy.
      Và hình ảnh mặt trăng từ ô cửa sổ phòng nhạc đêm nào đó, ái chà, nhớ lại thì nó cứ như một miếng bánh quy tròn ngon lành trên bầu trời vậy.
      Và cùng ngân vang bài Twinkle Twinkle Little Star khi cậu đèo mình trên chiếc xe đạp của trường. Ái chà, cả hai nếu không phải là nhạc công, thì thật sự là 2 ca sĩ tệ nhất thế giới
      Và khi đến trường vào ban đêm, mình khá chắc là mình đã thấy tuyết rơi, như hoa anh đào rơi vậy.
      Thật kỳ lạ phải không, khi mình, là một nhạc công, nhưng trái tim mình lại lấp đầy bởi những kỷ niệm, những cảm xúc đến từ ngoài sân khấu. Chỉ là những điều giản đơn, nhưng thật sự hạnh phúc và ấm áp. Thật kỳ lạ, phải không ?
      Nè, đọc đến đây rồi, cậu đang nghĩ gì thế ?
      Hỏi nè, cậu có nghĩ rằng mình cũng đã lấp đầy trái tim của một ai đó bằng những kỷ niệm, những cảm xúc, không bao giờ có thể quên được chưa ?
      Mình tự hỏi, nếu mình đã ở trong trái tim của cậu.
      Mình tự hỏi, nếu cậu vẫn còn nhớ đến mình
      Nếu cậu quên mình, mình chỉ cần quay trở lại và...
      Không, mình không muốn bắt đầu lại từ đầu.
      Đừng quên em nhé.
      Hứa với em, rằng anh sẽ không bao giờ quên em.
      Em rất vui, vì đã được gặp anh, Arima Kousei.
      Em hi vọng, cảm xúc của em sẽ tới được với anh.
      Em yêu anh.
      Em yêu anh.
      Em yêu anh.
      Em xin lỗi, vì chúng mình không được cùng nhau ăn canelés nữa.
      Em xin lỗi, vì em lỡ đánh anh rất nhiều.
      Em xin lỗi, vì em quá ích kỷ. Em thật sự, thật sự...thật...sự xin lỗi....
      Và...
      Cảm ơn anh, về tất cả mọi thứ.
      Miyazono Kaori.


      Trả lời kèm trích dẫn

    4. #14

      Day 10 - 5/4/17


      Not happy

      But not sad



      Trả lời kèm trích dẫn

    5. #15

      The demons has returned...

      Save me...

      Help me...

      Please...

      Trả lời kèm trích dẫn

    6. #16

      Maybe I should not think about the things make me sad anymore.

      Trả lời kèm trích dẫn

    7. #17

      Why do you treat me like this?

      I just want you to be happy...

      Maybe I should give up on you.

      I am tired

      Very tired...

      Trả lời kèm trích dẫn

    8. #18

      Just want to make sure that I am still oke.

      Trả lời kèm trích dẫn

    9. #19

      I'm 25 now

      I am suffering from depression

      I always want to die

      Trả lời kèm trích dẫn

    Đánh dấu

    Quyền viết bài

    • Bạn không thể đăng chủ đề mới
    • Bạn không thể gửi trả lời
    • Bạn không thể gửi đính kèm
    • Bạn không thể sửa bài
    •  

    Theo giờ GMT +7. Bây giờ là 17:51.

    Powered by vBulletin.
    Copyright© 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.
    Board of Management accepts no responsibility legal of any resources which is shared by members.