Beautiful
Moments♦ HÀNH LANG
Khu vực hành lang là nơi đón nắng sớm đầu tiên vào mỗi buổi sáng, rất thích hợp cho những lần gặp mặt nho nhỏ tình tứ chào ngày mới.
123
|
|
Công cụ |
Hiển thị |
Beautiful
Moments♦ HÀNH LANG
Khu vực hành lang là nơi đón nắng sớm đầu tiên vào mỗi buổi sáng, rất thích hợp cho những lần gặp mặt nho nhỏ tình tứ chào ngày mới.
123
Thời gian: 04.02.2079
Địa điểm: Hành Lang
<<<
Ây...
Sakura che miệng ngáp dài rồi gãi đầu, sau một hồi định thần thì tiếp tục rảo bước trên hành lang. Cậu đã định dành ngày hôm qua để đi tham quan chỗ này, nhưng không hiểu sao đầu óc cứ thấy xoay mòng mòng nên quyết định ngủ cho qua ngày rồi tính tiếp.
Hôm nay cậu con trai thấy khỏe hơn được một chút nên quyết định thử đi dạo một vòng xem sao, nhưng ai ngờ đi một chút lại thấy buồn ngủ. Đoán là do lâu rồi mới đi tàu, hoặc do tác dụng phụ của thuốc. Hoặc cả hai.
Nhưng mà chẹp, cậu vẫn buồn ngủ quá. Có lẽ nên về phòng ngủ thêm chút nữa.
Mãi nghĩ ngợi, Sakura không nhận ra mình vừa đạp lên một cái gì đó mềm mềm. Chỉ một lúc sau mới có cảm giác kì kì và nhìn xuống dưới chân.
"Á!!! Tôi xin lỗi!!!"
Cậu giật mình, vội vàng nhảy lùi lại hai bước rồi nói. Cha mẹ ơi, cậu vừa dẫm lên một người à?? Phải làm sao đây?? Lỡ người ta có vấn đề gì thì cậu có cần đền bù không??? Hay là giả ngơ????
@.Sleep
(Scroll để xem thêm)
Eh? Ehh.........................?
Sakura nhìn lại bản thân, chau mày suy nghĩ. Cậu chắc chắc không phải bạch tuộc hay nhện có cánh hay khủng long phun lửa. Cậu là người, chỉ là một con người bị mắc bệnh gây nguy hiểm cho nhân loại nên cần được cách li thôi. Và chắc chắn căn bệnh kia không có ăn mòn não cậu... Nhưng ai biết được, có khi thật sự cậu là một con bạch tuộc và cậu mắc bệnh mà một trong những triệu chứng phụ của nó là hoang tưởng mình là người thì sao?
Không, chắc chắn không phải như thế. Bình tĩnh đi Sakura, bình tĩnh. Đừng rơi vào triết học mode, đừng rơi vào cái hố đen đó!!!
Cậu trai tự nhéo mình một cái để trấn an rồi nhìn lại người kia, tự hỏi người ta mơ ngủ hay lại là một trong những tác dụng phụ của thuốc. Cơ mà nếu cậu bảo rằng mình không phải mấy thứ đó thì có bị ép đền bù vụ lỡ chân đạp ban nãy không nhỉ?
.. Dám lắm...
"Ưm, tôi không phải là khủng long biết phun lửa đâu."
Rồi giơ tay lên làm biểu tượng hòa bình.
"T-Thực ra tôi là người mặt trăng cải trang đến trái đất để tìm hiểu về đời sống của con người cơ!! Đó là bài tập hè trên hành tinh của tôi!!!"
Tốt nhất là cứ lái theo người ta đi, lỡ người ta hết mơ màng mà bắt đền cậu thì khổ lắm.
@.Sleep
Hành lang
Sáng 4/2/2079
Con bé bình thường dễ ngủ lắm, cơ mà cứ mỗi khi chuyển đến nơi ở mới là lại hông quen, đêm cứ thao thức mãi cho đến khi cơ thể mệt quá không chịu nổi nữa thì mới chìm vào giấc ngủ. Đêm qua cũng không ngoại lệ. Thế nên là sáng dậy sớm Selena có phần hông tỉnh táo, đầu óc mơ mơ màng màng tận đẩu tận đâu, nói là ngủ chứ chỉ chợp mắt được có hai tiếng thôi à.
Cô bé đưa tay bụm miệng khẽ ngáp một cái, chẳng may khuỷu tay nhỏ va chạm nhẹ với một cô gái. Bởi vì chỉ là cú huých nhẹ hông ảnh hưởng lắm với con bé và bởi con bé vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cho nên Selena cứ thế đi qua mà lờ tịt cô gái, chẳng mở miệng nói một câu xin lỗi.
Con bé lại đưa tay lên dụi dụi mắt như mèo, tự cảm thán.
"Buồn ngủ quá à".
@Suri
Beautiful
MomentsThời gian: 25.2.2079
Địa điểm: Hành lang
List tương tác: 1
Lại thêm một ngày bận rộn nữa của Padma. Mới chỉ tới ngày thứ hai tôi mà cô đã nhanh chóng thấy đống công việc mình phải gánh cứ như không bao giờ giải quyết được vậy. Từ sáng sớm, người ta đã thấy cô ôm xấp hồ sơ đi từ văn phòng về chỗ làm việc, rồi sang phòng nghiên cứu của Prasinus, rồi lại chạy về. Biết rằng mình đang trong tình trạng có thể tương nhầm ai bất cứ lúc nào, Padma luôn lựa hành lang vắng vẻ mà đi, hoặc đi thật gọn gàng. Nhưng mình cẩn thận thì thiên hạ cũng có mấy ai cẩn thận giúp cho đâu, chỉ được mấy lúc thì lại có người va phải Padma, khiến cho đống giấy tờ mới cóng Prasinus vừa đưa rơi lả tả xuống đất.
Padma xoay mặt nhìn, định nhắc người kia cẩn thận một tiếng, nhưng con bé lại đi thẳng mà chẳng đoái hoài gì đến cô. Padma thở dài, bệnh nhân thời đại này nhiều người thật là có ý tứ. Cô chẳng buồn gọi người kia lại nữa, chỉ cúi xuống nhặt mấy giờ giấy rơi trên đất, rồi nhanh chóng trở về phòng làm việc.
@Sara.123
(Scroll để xem thêm)
"W-Woa!! Người mặt trăng không quen bị nhấc bổng khỏi mặt đất như vậy đâu!!!!"
Bị ôm rồi được nhấc lên khỏi mặt đất đột ngột như vậy, cậu trai không nghĩ trái tim mỏng manh yếu đuối của mình chịu nổi. Sakura nhắm mắt rồi kêu lên trong vô thức, nhưng sau đó nhớ ra trọng lực trên mặt trăng khác trái đất nhiều, con người đi trên đó cũng nhẹ nhàng như đang bay vậy. Như thế thì nếu trên mặt trăng có người sống thật thì khéo họ cũng vô cùng thoải mái với việc bay lượn?
"Ưm, vì trên mặt trăng nhẹ lắm, rời khỏi mặt đất một chút thôi là có thể trôi vào không gian và lạc đi mãi mãi luôn nên chúng tôi rất nhạy cảm với việc đó, mong cậu thông cảm cho!!!"
Sakura suy nghĩ một chút rồi nói thêm, hi vọng không bị bại lộ... Nhưng mà người kia vừa nói mình là quái vật sao? Cậu biết bệnh nhân của đại dịch quái quỷ này đôi lúc bị xem như mầm mống của sự diệt vong tại một số nơi, nhưng mà gọi người khác là quái vât thì thật là...
Thiếu niên cắn môi.
"A, nhưng mà cậu là một con quái vật tốt mà đúng không nhỉ, ừm, Fuu...? Nhưng mà dù cậu tốt hay xấu thì, tôi cũng rất vui được làm quen với cậu."
@.Sleep
Hành lang
Sáng 4/2/2079
Đi được mấy bước chân thì con bé mới cảm giác có điều gì đó hông ổn.
Cái này... người ta gọi là "máu lên não chạm" có phải hông ta.
Hình như lúc nãy, con bé có đụng nhẹ ai thì phải.
Thế là Selena bèn quay người lại, vừa kịp trông thấy cô gái tóc vàng nhặt tờ giấy cuối cùng trên mặt đất rồi đúng dậy đi tiếp.
Ý... trùng hợp vậy.
Con bé nghi hoặc trong ba giây, rốt cuộc nhanh chân đuổi theo người ta mà gọi với.
"Xin lỗi, hình như lúc nãy em có va vào...".
Nói đến đây, chẳng hiểu con bé đi đứng kiểu gì mà vấp té, ngã dúi về phía chị gái. Chắc tại do thiếu ngủ đi.
"...chị".
Chí ít cũng nói được hết câu. Hì hì.
@Suri
Hành lang | 4/2/2079
- Cháu thấy sao rồi?
Đi dạo buổi sáng luôn tốt cho sức khỏe. Vậy nên sáng nay anh đã sớm tìm đến Sherryl rủ con bé ra ngoài. Thời tiết hôm nay cũng dễ chịu, có lẽ sẽ giúp đỡ bệnh tình của Sherryl. Đứa nhỏ này vẫn luôn kín tiếng như hồi nhỏ, rất ít khi tâm sự hay thổ lộ. Cũng may là lần này anh cũng đến đây, nếu không sau này phải làm sao đây.
Kirishima cũng đang thong thả đi phía trước hai người, đôi lúc nếu có con bướm bay qua, cô mèo sẽ vui vẻ đuổi theo. Chậc, trông không có gì là vẻ là một cô mèo đã già cả.
@Scarlet Lady
One step closer
Đánh dấu