Buổi chiều muộn - 02.02.2079, boong tàu Bánh Kẹp
E hèm, lại là tui đây.
Tui là một con chó đơn giản và thân thiện. Hai phẩm chất đáng quý này đã có từ trong gien của loài chó tui. Đó là lý do người ta ít khi chọn giống shiba tụi tui làm chó giữ nhà, một con chó đen giống đức sẽ làm việc đó tốt hơn shiba. Bọn Akita thì sao ta? Chắc cũng có khả năng giữ nhà. Tui nghe đồn đám đó hung hăng gớm lắm.
Và tui thì không ưa lũ hung bạo bao giờ.
Vậy đó, tui rất thân thiện với loài người, tất nhiên là họ phải không nguy hiểm.
Được thuần hóa bởi con người và chung sống với họ mười mấy nghìn năm, chúng tui giỏi nhìn người hơn loài vật nào hết. Hơn cả lũ mèo. Tui ghét đám mèo, vì tui không thể nào hiểu nổi bọn chúng.
Tui lăn lộn trên bốn cái chân của hai cô gái, một trong số đó là chị Ichiko, người còn lại hoàn toàn xa lạ. Song, tui nghĩ chị ta không nguy hiểm tí nào. Chị ta có mái tóc vàng như rơm và khẽ mỉm cười khi tui chẳng thèm xin phép mà nằm lên chân chị ta. Như thể đó là vinh hạnh của chị ta vậy. Thế nên tui cứ tự nhiên mà lăn lộn thôi.
Chị tóc vàng xoa đầu tui.
Tui thích được xoa đầu nhẹ nhàng như vầy lắm. Chị Ichiko luôn làm thế với tui mỗi ngày. Tui để yên cho chị ta xoa. Một cách đều đặn, thật là dễ chịu quá đi mất.
Chị ta vuốt ve tui như thế hồi lâu, rồi bất thình lình ôm chầm lấy tui.
Tui mở tròn hai mắt vì bất ngờ. Đôi mắt chó của tui chiếu lên chị ta sợ hãi. Tui vùng vẫy, táp một miếng vào cánh tay chị. Sau đó, nhanh như cắt, tui bỏ chạy.
Con người nghĩ gì vậy, tui đáng yêu chớ đâu có dễ dãi.
Một nhân vật đã trở thành cameo trong cái tương tác này đang ngồi ngó biển. Nhưng để cho chắc mình không bỏ qua chi tiết quan trọng nào trong diễn biển, thỉnh thoảng nhỏ vẫn liếc qua hai kẻ kia.
Bầu trời màu cam hồng đổ tối, Hanamori Ichiko nhìn ngắm buổi hoàng hôn lụi tàn. Nhỏ khẽ khép tay khi cơn gió chiều trượt qua người mình. Lạnh đấy.
Nhỏ nghiêng sang nhìn May thì thấy thằng bé đã nằm gọn trong vòng tay âu yếm của người lạ.
Này này...
Hanamori Ichiko định cảnh báo cho cô gái đang lim dim, nhưng một thế lực xấu xa nào đó đã ngăn không cho nhỏ làm thế. Cô gái bị May cắn. Cảm giác đau đớn làm cô giật mình, nới lỏng vòng tay cho chú chó bỏ đi. Thằng em ngốc bỏ chạy vì sợ, ở đây còn có thêm một tên ngốc ngồi bên cạnh nhỏ.
“Đồ ngốc, chó chứ có phải thú nhồi bông đâu.”
Nhỏ nhăn mặt nói. Đây là lần đầu nhỏ gặp người vô tư đến vậy, thản nhiên ôm luôn con chó lạ. Ngày xưa có không ít nhóc tì muốn chạm vào May, nhưng May không ưa gì đám trẻ con nên chúng còn chẳng có cơ hội chạm vào nó.
“Để tôi xem,” nhỏ kéo tay cô gái xem kỹ vết cắn “không rách da rách thịt gì cả, May không có ý làm cậu bị thương đâu.”
Hoặc có thể nói cậu may mắn đấy.
Đánh dấu