9 giờ tối - 02.02.2079, phòng ngủ
Thằng cu em bên đằng ngoại Ichiko thích bày trò tiêu khiển mỗi lúc mất điện lắm. Trong số đó không hề thiếu trò quơ đèn pin soi loạn lên tường và trần nhà, rồi hai bàn tay nó vẽ lên tường đủ mọi con vật, từ nhền nhện thoắt cái chuyển sang đại bàng đầu hói. Ichiko nhìn đăm đăm hai ánh đèn trong tay bạn gái.
Ra là bản có đèn rồi.
Nhỏ con gái nhận cây đèn mà bạn nữ chuyền cho như hiệp sĩ đỡ lấy gươm báu.
"Mình có mấy bộ váy trắng đó, cậu có muốn mặc thử không?"
Ichiko thấy đồ mình đang mặc không có vấn đề, nhưng chưa trả lời trả vốn gì thì bạn nữ đã lục lọi gì đó dưới giường ngủ bên cạnh. Bạn gái tóc bạch kim kéo vali – chắc là của bản – đem ra vài bộ đầm trắng được gấp gọn. Còn có hộp màu đỏ kè.
Nhỏ đi vòng qua bạn gái, không nghĩ nhiều mà cầm bộ váy lên, xem mặt nào trước mặt nào sau. Trong bóng tối, việc này thực sự khó khăn với Ichiko. Mà thôi mặc kệ, Ichiko tròng đại vô người. Nhỏ nhảy ào lên giường, đứng xoay tà váy một vòng. Không giống ma mà giống bệnh nhân tâm thần. Một bệnh nhân tâm thần xinh đẹp.
Nhìn hộp đo đỏ của bạn gái nọ, nhỏ chợt hiểu ra ý bản có lẽ dùng nó để làm máu. Nhỏ ngồi phịch xuống, thấy vẫn thiếu thiếu chi đó. Rồi chẳng nói chẳng rằng mà chạy ra ngoài cửa, xong đột nhiên đứng khựng lại như người máy. Nhỏ quay về giường mình, lục trong túi đựng đồ đặt cạnh.
Ichiko lấy ra hai con dao băm thịt. Kèm theo mấy miếng thịt đỏ tươi bọc trong nilon bóng, như kiểu thịt bán trong siêu thị thực phẩm. Nhỏ kiếm được hai món này trong cửa hàng đồ chơi khăm. Nhỏ nghĩ là thịt thật nên mua về định luộc lên ăn với nước chấm.
Còn đang nghĩ nên chơi gì với mấy lát thịt thì nhỏ dòm qua bạn gái.
“Cậu nghĩ sao?”
Không biết bạn gái có hiểu thành
nên làm món thịt gì không. Mà dễ vậy lắm.
Đánh dấu