Một giai điệu quen thuộc, kéo theo những mảnh ghép rời rạc.
"Này người yêu dấu, xin đừng gieo cho anh nhung nhớ."
Ai đó ôm chiếc đàn guitar, ngẩn người nhìn theo tà áo dài tha thướt phía cuối con đường. Hai hàng cây xanh mướt, từng mảng nắng lấp loáng lẫn với nước mưa trên hè phố. Những ngôi nhà san sát ẩn mình trong lớp màn che chắn khi rõ ràng khi mờ ảo của mộng mị. Leo biết mình lại đang mơ, cùng một giấc mơ với những lần trước. Và vẫn chẳng có gì mới mẻ hay rõ ràng hơn. Anh ghét như thế, nhưng lại chỉ có cách đi theo người đàn ông kia, cho đến khi tỉnh dậy.
"Này người yêu dấu, xin đừng khiến tim anh đắm say."
Cảnh lại chuyển. Có vẻ là một căn phòng. Tường vôi mờ ảo không thấy màu, rèm cửa tung bay, một ngày lộng gió chăng? Người đàn ông với gương mặt không rõ ràng, nhưng Leo biết anh ta đang hạnh phúc, khi thấy miệng anh ta mấp máy và đầu ngón tay say sưa như nhảy múa trên dây đàn. Chỉ thế thôi? Hay là có cái gì đó từ người nọ đang hòa lẫn vào tâm hồn anh và khiến tim anh đồng cảm? Quay đầu lại, nơi cửa sổ có người đang đứng, là một cô gái dáng mảnh như liễu, da dẻ như ngọc, suối tóc buông kín vai gầy, và môi như hoa đào hé nụ. Chỉ có đôi mắt là không thấy rõ, nhưng xao xuyến đến kì lạ, khiến anh đưa tay muốn chạm vào cô ấy. Nhưng trước cả khi kịp nhận ra, Leo thấy thân thể mình như tan thành vô số đốm sáng.
"Người yêu dấu, xin đừng đối với anh lạnh nhạt như băng đá."
Lá rơi bên thềm, dây thường xuân lặng lẽ, và cánh cửa gỗ im lìm. Tôi đã đứng chờ em bên bậc cửa không biết bao lâu, để rồi khi gặp được em, nhận lại chỉ là gương mặt lãnh đạm, một đôi mắt chẳng buồn liếc đến tôi, và bờ môi không chịu hé. Tại sao thế? Ít nhất hãy nói cho tôi biết, vì sao em lại đột ngột cư xử như vậy? Vì sao cho tôi ngọt ngào rồi khiến tôi đớn đau? Vì sao nhẫn tâm vùi nát linh hồn tôi trong u sầu?
"Và người yêu dấu..."
"Hỡi người yêu dấu..."
Câu cuối, câu hát cuối cùng là gì? Tại sao bỗng nhiên tôi lại không thể nhớ ra? Gương mặt của em, tên của em, và cả bài hát ấy?
...
"Bình minh rồi kìa, anh yêu à~"
Người đàn ông giật mình tỉnh giấc. Có lẽ là ngoài dự đoán của Lam Vũ, và ngoài cả dự đoán của chính bản thân anh, Leo chỉ ngẩn người một chút, rồi im lặng buông tay con bé ra, với một khuôn mặt không cau có như thường ngày, nhưng rõ ràng cũng không thoải mái.
Từ khi nào một giấc mơ lại có thể ảnh hưởng đến anh, huống hồ lại là giấc mơ anh đã thấy không biết bao nhiêu lần, ngắt quãng, rời rạc, và hoàn toàn xa lạ. Phải, chẳng có gì quen thuộc, anh đã nghĩ như thế khi tỉnh dậy, nhưng trong tim lại cứ luôn dâng lên một cảm giác buồn bã mơ hồ. Lần này, có lẽ có thứ gì đó đã đổi khác. Nhưng tất cả những gì anh nhớ được, chỉ là bản thân khi ấy đã tan thành vô số đốm sáng, giữa căn phòng có tấm rèm cửa màu xanh nhẹ bay.
@
Scarlet Lady
Đánh dấu