Chú ơi, tại sao lại thế ạ?
Dmitriy nhìn chăm chăm vào gương mặt non nớt đang nhìn mình, dường như đôi mắt trong veo của con bé ánh lên nét tin tưởng khiến anh đột nhiên thấy hổ thẹn. Đã lâu lắm mới lại thấy Sherryl chủ động tìm anh, còn chưa kịp xúc động, anh đã vội bị tấn công bởi một câu hỏi khó thế này.
Rằng đàn ông trên đời này ngoài thằng đó ra thì thật sự không còn ai đáng tin ấy à?
Anh có nên gạt phắt câu hỏi ấy đi như một người lớn phong độ, coi đó chỉ là chuyện trẻ con vớ vẩn hay không? Có cái vấn đề gì ở đây cơ chứ? Chỉ là một thằng nhóc mới lớn ngỗ nghịch, không biết cách thể hiện tình cảm của mình nên mất bình tĩnh nói lung tung thôi mà. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, Dmitriy lại âm thầm khó chịu, và hình như thằng nhóc Ulric gì đó kia trong tâm trí anh cũng trở nên thật đáng ghét.
À, là đáng ghét hơn trước rất nhiều lần.
"Sherryl này, cháu có..."
Lời định nói tắc nghẹn nơi cổ họng, và bàn tay tính đẩy liễn kẹo ra trước mặt con bé cũng đột nhiên ngưng giữa bàn. Đôi mắt tròn xoe ấy vẫn nhìn anh, với sắc xám không một chút biến đổi, nhất nhất chờ đợi câu trả lời. Nếu như anh không trả lời, có phải sẽ làm con bé thất vọng và hoang mang hơn không? À, Ulric, Ulric à, chú mày khao khát muốn làm kẻ khác ghét bỏ đến thế này đây ư?
Anh tự bảo mình, thôi nào, sao lại đi chấp một thằng trẻ ranh đang vị thành niên chứ? Nhưng Dmitriy nuốt nước bọt, anh không chấp ai cả, chỉ không chấp nhận người ta nổi nóng vô cớ và làm cô cháu gái yêu quý của anh không vui thôi. Anh thậm chí có thể tưởng tượng thằng nhóc đã to tiếng thế nào, mặt đỏ tía tai ra sao, và đùng đùng bỏ về như một kẻ ngốc thế nào nữa. Và để lại một mớ rắc rối không đầu không cuối cho ông chú (thực ra còn trẻ) như anh giải quyết đây.
"Ừm, Ulric nói bậy đấy. Chú là người rất đàng hoàng, Sherryl thấy có đúng không nè?"
Con bé gật đầu. Không như những đứa trẻ khác, anh có cảm giác Sherryl hiểu và âm thầm ghi nhận tất thảy mọi thứ xung quanh nó, chẳng qua theo một cách riêng biệt chỉ thuộc về chính nó. Như cái cách nó đã tiếp nhận anh, khi anh nói anh tin tưởng Sherryl không nói dối, cũng không hề có ý xấu với những người xung quanh, khi con bé nói ra những điều nó quan sát, những điều nó tin tưởng, và cả những thắc mắc mà người lớn như anh cũng khó lòng giải thích được.
"Chú Dmitriy sẽ không nói dối cháu."
"Cháu biết, nhưng..."
Anh ngưng lại, nhìn con bé bằng ánh mắt dịu dàng động viên nó. Dù chưa đủ gọi là từng trải, thì anh đủ kinh nghiệm để biết con bé cần cân nhắc và một chút yên lặng, để có thể mở lời nêu ra hết những khúc mắc trong lòng. Ulric, lời của chú mày lại có sức nặng với cháu gái anh đến như vậy sao? Một lần nữa, Dmitriy âm thầm thấy khó chịu.
"Ulric nói đó là tốt cho cháu."
Được rồi, tốt cho Sherryl cơ đấy. Cuối cùng thì Dmitriy cũng hiểu. Không phải Sherryl coi đó là tốt hay không tốt, mà chỉ đơn giản, giống như với anh, con bé cũng đặt vào thằng nhóc kia một niềm tin thuần khiết và kiên định. Chính điều đó mới khiến cho nó hoang mang như thế này. Ai nói Sherryl là đứa trẻ vô cảm, độc ác chứ? Giống như đã từng hứa với lòng mình bảy năm trước, khi con bé nói tin anh, cảm giác muốn bảo vệ đứa trẻ này lại trỗi dậy trong anh, và mạnh mẽ hơn trước.
"Chú không biết người khác đối với cháu thế nào, nhưng chú chắc chắn sẽ luôn thành thật với cháu, được chứ, Sherryl? Cháu chỉ cần nhớ điều này, và tin vào điều này là đủ rồi."
"Chú hứa chứ?"
Anh gật đầu, mỉm cười với con bé, rồi chợt ngỡ ngàng khi Sherryl giơ con gấu bông nhỏ vẫn ôm trong lòng nãy giờ ra.
"Chú cũng hứa với Ronron nữa chứ?"
Mỗi đứa trẻ đều coi con gấu bông thân yêu của mình như thần hộ mệnh, hoặc đó là điều Yara đã nói với anh. Hãy tin rằng với Sherryl, điều đó cũng là đúng đi nhỉ? Người quân nhân trẻ đứng hẳn dậy, tiến đến trước mặt cô cháu nhỏ, khuỵu chân xuống, như trong một nghi thức vô cùng đặc biệt và nhẹ nhàng cầm một bàn tay của con bé lên.
"Chú hứa với Ronron và Sherryl, Dmitriy Smirnov này sẽ luôn luôn chân thành với Sherryl Esquinto, thương yêu và bảo vệ cháu. Không bao giờ phản bội hay làm cháu phải đau lòng. Nên Sherryl cũng phải tin chú và an lòng, được chứ?"
Và đó chắc chắn cũng là điều anh tự hứa với lòng, khi đặt lên bàn tay nhỏ đó một nụ hôn.
"Chú hôn Ronron nữa."
"Ừ."
Để bảo vệ sự thơ ngây này, mãi mãi...
khỏi mọi thứ xấu xa đáng ghét như Ulric là một ví dụ
@
Đông Nguyệt @
Xanh Lam
Đánh dấu