<<<
Địa điểm: Bệnh xá
Thời gian: 08/03/20xx
Ông ngồi trong phòng riêng của mình , vẫn cái tư thế quen thuộc, lưng tựa ghế da, tay cầm tách trà, miệng nhai vài cái bánh quy. Ông thề luôn, mỗi khi mình vô thế kiểu này thì trăm phần trăm sẽ có đứa tông cửa xông vào hỏi chuyện tào lao đại sự gì đó. Suốt mấy hôm rồi ngày nào chả thế, riết dần nó trở thành một phần trong cuộc sống thường trực của ông luôn rồi. Phát khổ.
Cạch!
Thấy chưa. Ông bảo mà y như rằng sẽ có đứa đến thiệt tuy nhiên không lần này không phải lũ kia mà là Lia. Con bé từ bao giờ đã lên level và chuyển nghề vô chung tu với cái hội làm phiền kia vậy ? Thôi kệ, chí ít nó không phải là con quỷ Cave cùng ba cái câu hỏi nhây nhưa của nó. Nếu là con bé thì chắc nó cũng không đến nổi nào đâ-
- Dạo này mẹ Danu có vẻ không ổn. Ừm, mối quan hệ của người và mẹ... con có thể biết một chút được không?
Ờ, ông lại lầm. Đối với cái lũ yêu nghiệt này thì chắc ông chả bao giờ nên đoán trước cái quái gì cả. Càng đoán càng thấy mình #ngôn_lù
- Đó là một câu hỏi khá nhạy cảm. Nhưng ta nghĩ chắc ngươi cũng có quyền được biết.
Thở dài một cái ông nói tiếp.
- Ta không hề ưa bà ta. Cái này ta nghĩ chắc ai cũng biết. Nguyên nhân thì đến từ nhiều hướng. Khởi đầu nó cũng chỉ là sự khác biệt trong tư tưởng và tính cách của cả hai.
Ông phẩy tay.
- Nhiều người có một cái suy nghĩ rất bao chụp và áp đặt là mọi người khi có huyết thống dòng tộc thì sẽ phải có quan hệ tốt với nhau hoặc có tình nghĩa gì đấy với nhau, trong khi họ không tự đặt ra câu hỏi là liệu có khi nào họ mới là phần thiểu số ? Thế gian rộng lớn này khi sinh ra đã có kẻ thích màu đỏ, có người thích màu xanh. Daemon lại càng phức tạp hơn, chúng ta từ khi chưa có hình hài mà chỉ tồn tại dưới dạng concept vô định hình thì bản chất đã khác nhau. Khi có hình hài chúng ta lại muôn hình vạn trạng khác hẳn với sự tồn tại đơn giản nhưng giống nhau về mặt cấu tạo như con người. Từ những việc đó càng khiến tâm tính chúng ta khác biệt nhau nhiều hơn.
Ông nâng ly trà lên hớp một ngụm rồi hất nhè bàn tay ngược vào mình.
- Và hiển nhiên là ta cũng thế. Ta sinh ra đã không có hứng thú gì với gia đình. Không phải vì ta ghét họ hay họ đối xử tồi tệ với ta. Chỉ là tại bản chất, tâm tính của ta như vậy thôi. Ta quan trọng những gì mình tự đạt được hơn là những gì số phận sắp đặt sẵn cho mình. Tựa như tri kĩ, tựa như nhân duyên,... những thứ đó đối với ta quan trọng hơn gia đình nhiều.
Bóand... Regilia...
- Cơ mà theo lẽ thường thì ờm... đúng là ta có ghét Danu hơn những định mức gia đình thật. Chủ yếu vì những gì bà ta đã làm. Vào cuộc chiến năm xưa tại khu rừng của các Fairy, nơi mà Tua tha'de Danann (the tride of Gods) tập trung và chọn làm địa điểm đặt bàn của buổi trà chiều, đó là một thần địa của gia tộc mà không ai trong chúng ta muốn nó bị xâm phạm. Vì ta đang trên đường tìm kím một thứ khác quan trọng hơn nên đã không có mặt chủ đạo nên các vị thần đã cùng nhau tạo ra một thứ vũ khí với hình dạng của một loài hoa đủ sức tiêu diệt một lượng lớn kẻ thù, với khả năng thị uy sức mạnh và vạch rõ ranh giới trước mặt kẻ thù, đưa cả khu rừng vào một không gian khác tránh xa khỏi Dothorox.
Tay ông xiếc lại.
- Nhưng vũ khí đó cần một số năng lượng sinh mệnh nhất định để có thể khai hỏa. Và hiển nhiên người có sự kiên định cao nhất của Tua Tha'de Danann, một trong những người con gái của ta, Brigid là người đầu tiên đứng ra nhận trách nhiệm hy sinh kéo theo đó thì cả Morrigan và một số lượng đông đảo các fairy cũng đồng ý theo sau con đường của ngọn lửa mà tiếp sức. Họ thà bị phanh thay trăm mảnh
Lực xiếc mạnh đến mức chiếc tách vỡ tung.
- Ấy vậy mà cuối cùng, Danu không chịu khai hỏa vũ khí vì bà ta lảm nhảm cái gì đó về việc không nên tự sát hại đồng bào mình vì một thứ vũ khí để chống lại quân thù.
Bất giác, khi vừa dứt câu, ông cười lớn lên trong sự khinh miệt tột cùng.
- Bà ta lại thuộc cấp đại mẫu thần, ngoài vị vua đương thời là ta, không ai đủ sức kháng lại quyết định ấy cả. Hà... và kết quả là như thế nào ? "Những thứ tồi tệ nhất diễn ra không phải vì bản thân đã làm gì mà là vì bản thân đã không làm gì". Khi ta cùng với vài người bạn về lại được đến khu rừng thì tất đã quá muộn. Brigid, Morrigan, Chrom, Aine, Ogma,... và thậm chí cả Scathach đều đã bị Dothorox treo lên thập tự giá mà hỏa thiêu giữa khu rừng. Khắp nơi là các mảnh cơ thể bị xé nát của các fairy, không được bao nhiêu kẻ sống sót. Tất cả bọn họ, không ai còn giữ được essence của bản thân mình khiến cả ta cũng không thể hồi sinh được.
Ông đưa một tay lên xoa cằm.
- Tính ra... Nếu không phải vì những việc "sắp tới" nó phiền phức và quan trọng hơn tư thù cá nhân thì chắc ta cũng đã tự tay giết chết mụ ta rồi quẳng xác ra cho lũ Dothorox về tiêu hủy lâu rồi.
@
Lia Fáil
Đánh dấu