oOo VnSharing oOo

Go Back   Diễn đàn > Fan Clubs > Horror FC > Horror Library >

Trả lời
Kết quả 1 đến 2 của 2
 
  • Công cụ
  • Hiển thị
    1. #1
      Tham gia ngày
      13-11-2014
      Bài viết
      713
      Blog Entries
      2
      Cấp độ
      2002
      Reps
      100037

      [Chuyện có thật] Tôi tìm được một danh sách mà trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy trong bếp. Chữ lại còn là chữ của tôi







      Tôi tìm được một danh sách mà trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy trong bếp. Chữ lại còn là chữ của tôi




      Mọi chuyện bắt đầu khi đột nhiên trên má tôi xuất hiện một dòng máu khô là lạ. Máu từ đâu ra đây? Không phải máu tôi - Tôi vào nhà tắm kiểm tra khăp người rồi mà có thấy sứt sẹo gì đâu. Đầu óc tôi.... trống rỗng. Không chỉ vì tôi không nhớ máu này là từ đâu ra - mà còn là vì tôi chẳng nhớ gì cả.

      Chuyện xảy ra từ lúc sáng. Ánh nắng chói lòa đập vào mắt đánh thứ tôi dậy. Lầm bầm mấy tiếng, tôi xoay đầu tìm đồng hồ báo thức. 11 giờ trưa. Theo phản xạ, tôi lôi đầu ra khỏi giường, bước vài bước vào phòng tắm. Nhìn vào gương thì thấy máu, rồi chợt nhận ra mình chẳng nhớ được gì hết.

      Nói sao nhỉ? Mất trí nhớ. Tôi tự trả lời. Nhưng lúc đứng trong căn phòng ngủ trống rỗng, nhìn vào chiếc giường lộn xộn, tôi chợt nhận ra "mất trí nhớ" có lẽ cũng chưa hẳn là đúng

      Mất trí nhớ.... mất trí nhớ phân tách định kì

      *Cái này tớ cũng không biết dịch thuần Việt thế nào, nhưng kiểu người bị bệnh sẽ mất trí nhớ nhiều lần, nhớ ra xong lại quên, kiểu thế

      Không hiểu sao tôi lại biết đó chính là đáp án chính xác. Suy nghĩ ấy cứ kẹt mãi trong đầu hệt như vệt máu khô kia cứ dính chặt trên làn da sáng màu của tôi. Chẳng nghĩ được gì thêm. Đầu óc tôi hệt như một cái hộp khóa kín mà mãi tôi chưa tìm được chìa khóa. Phòng ngủ của tôi trống rỗng. Rèm đã được kéo xuống sẵn. Cách giường tôi vài feet là một cái bàn giả gỗ trông khá mới. Trên đó có một cái laptop. Màn hình tối thui nhưng nhìn đèn led còn sáng thì chắc đang sạc điện

      Chế độ ngủ

      Tôi bước ra khỏi phòng ngủ. Hành lang bên ngoài trông khá quen thuộc - Tường trắng, thảm xám mang đến cho tôi cảm giác rất tự nhiên

      Nhà của tôi

      Tôi đi lòng vòng đến một cánh cửa đóng kín. Đang lúc định vươn tay ra vặn núm cửa thì bỗng nhiên một từ hiện lên trong tâm trí tôi

      Phòng dành cho khách

      Tôi đóng cửa lại. Không hiểu sao, tôi có cảm giác nơi mình đang tìm là chỗ khác chứ chẳng phải là đây.

      Cuối hành lang là một cầu thang trải thảm. Phía dưới có một cánh cửa gỗ lớn có đính một cửa sổ kính, rõ ràng đây là cửa trước. Theo một phản xạ không rõ nguyên do, tôi tránh xa khỏi cánh cửa ấy, đi vào nhà bếp và phòng ăn. Thoáng liếc qua thì bên trong có cái ghế bành cho hai người, ở phòng kế bên thì đặt một cái ghế bành khác, xa xa có một cánh cửa kính.

      Phòng khách. Sân trước

      Nhà bếp trông cũng rất quen, nhưng nơi này thật quá lộn xộn. Trên quầy bếp dĩa bẩn chồng chất khắp nơi. Tủ ấm chèn thì mở toang, trên sàn lăn lóc mấy hộp rau củ với bao (túi) đường. Tủ lạnh cũng mở toang, từ trong tỏa ra đầy mùi sữa hỏng. Đưa tay bịt mũi, tôi đóng tủ lạnh lại rồi nhìn về phía bàn ăn. Trong cả căn phòng hỗn loạn, chỉ có cái bàn này là còn nguyên vẹn. Trên đó có một mẩu giấy dày đặc chữ.

      Tờ danh sách của tôi

      Không hiểu sao, bản năng mách bảo tôi rằng nội dung của tờ giấy này rất quan trọng. Cầm tờ giấy ấy lên, tôi nhận ra những con chữ dày đặc trên đó không chỉ quen thuộc -mà chúng còn là chữ của tôi. Từ chữ Y đầu tiên cho đến N cuối cùng. Tất cả đều do tôi viết. Mà tôi thì lại chẳng hề nhớ là mình đã làm thế

      Tờ danh sách này có mười vật được đánh số từ trên xuống dưới. Những chữ gần đầu - 5 mục đầu tiên - là những chữ tôi viết nắn nót nhất (Không rõ vì sao tôi lại nhớ mang máng hồi xưa mình hay viết kiểu này khi điền mấy tờ đơn thuế má). Những mục này được viết bằng bút bi đen. Mục thứ 6 cũng được viết nắn nót, nhưng bằng mực xanh, có lẽ là viết vào lúc khác

      Mục thứ 7 viết bằng mực đỏ, chữ dàn trải, lộn xộn - rõ ràng tôi khi đó chẳng quan tâm gì chữ xấu đẹp thế nào

      Ba mục cuối viết bằng mực xanh lá, chữ to tròn. Lộn xộn, lan man mất đến hơn nửa trang. Tôi nhìn dọc tờ giấy. Ban đầu chúng chẳng có ý nghĩa gì cả, cứ như thể tôi đang đọc tiếng nước ngoài không bằng. Rõ ràng tôi biết nghĩa của từng từ nhưng khi ghép lại thì chẳng hợp chút nào.

      Và rồi, đột nhiên, những kí hiệu trong tờ danh sách kia bắt đầu kích hoạt những kí ức trong đầu tôi. Tôi mới nhớ ra mình đã viết chúng

      Thứ nhất: Tên mày là Travis Haughy. Sống ở nhà số 756 Camelot Lane quận Gilliam cùng vợ là Rebecca.

      Rebecca.

      Lớp sương mù dần tan. Rebecca - vợ tôi. Tóc đen nhánh, màu da không sáng cho lắm. Không.... không phải thế. Tóc cô ấy màu vàng...... Nhưng gần đây thì lại thấy chán nên thích nhuộm đen.

      Chúng tôi cưới nhau được bao lâu rồi nhỉ? Cũng không lâu lắm. Có lẽ là mới mấy năm, nhưng tôi vẫn không thể nhớ được là bao nhiêu năm. Tôi biết cô ấy là ai, tôi có thể hình dung ra bóng dáng của cô ấy trong tâm trí mình, nhưng tôi lại chẳng nhớ được chút kí ức gì khi chúng tôi bên nhau. Tôi chỉ có thể hình dung ra bóng dáng cô ấy với một màu đen vô tận. Vợ tôi mặc một chiếc váy trắng viền những đóa hoa hồng đỏ. Bờ môi thấp thoáng nụ cười với mái tóc xõa tung che một phần gương mặt.

      Tôi đọc mục tiếp theo

      Thứ 2: Trong đầu mày có một mảnh thép. Mày bị tổn thương não cấp tính trong một vụ cướp thất bại.

      Tôi loạng choạng lùi về phía sau như bị ai đẩy đi. Chân tôi gần như không đứng nổi nữa. Những hình ảnh không mấy vui vẻ và những kí ức bạo lực đột nhiên vọt về lại não bộ. Tay tôi run rẩy, tôi sờ lên bên trái hộp sọ mình. Ngón tay run lẩy bẩy vỗ vỗ lên đó, rồi tôi nghe thấy tiếng kim loại cọ xát vang vọng bên trong

      Vụ cướp. Chuyện đó xảy ra vào tháng Giêng. Trời đang đổ tuyết. Rebecca đi với tôi. Chúng tôi vừa đi xem phim về. Không.... là kịch. Có lẽ là “You Can’t Take It With You”. Xin lỗi, một vài mảnh kí ức vẫn cứ ùa về. Tôi không thích thú gì với vở kịch này lắm - Nó chẳng hài hước như tôi nghĩ. Nhưng Rebecca thì rất thích - đặc biệt là nhân vật ông già lọ mọ làm pháo hoa dưới tầng hầm. Chúng tôi không đỗ xe gần nhà hát được, đường bị nghẽn. Tôi đề nghị đi băng qua con hẻm cho nhanh. "Denver mà em" Tôi nói "An toàn lắm"

      Cổ tỏ vẻ hơi miễn cưỡng - cổ nhắc tôi ở vùng này có kẻ giết người hàng loạt còn chưa bị bắt, thậm chí còn chưa nhận dạng được là ai. Tôi lờ đi, cứ nhất quyết kéo cô ấy qua con hẻm

      Một gã đã chờ sẵn ở đó. Gã không phải tay giết người hàng loạt mà chỉ là một tên trộm bình thường. Tay gã run rẩy; chắc căng thẳng lắm. Mắc gì căng thẳng dữ vậy? Chính gã là kẻ muốn cướp đồ bọn tôi mà

      "Đứa ví mày đây cho tao!"

      Tôi biết tranh cãi với gã này cũng chẳng ích gì

      "Cả bóp nữa!"

      Mặt Becca xanh lè, mái tóc vàng làm cô ấy trong càng sợ hãi

      "Được rồi. nhưng để tôi lấy chìa khóa đã!"

      "Không khóa khiếc gì hết! Đưa dây!"

      "Đừng mà, xin anh!"

      Cô ấy thò tay vào bóp. Gã kia nâng súng lên. Sau này cổ tâm tình với tôi là cổ thật sự chỉ muốn lấy chùm chìa khóa thôi, nhưng chắc gã nghĩ cổ đang tìm khẩu súng của cổ. Tôi xông lên che trước cổ. Rồi tôi nghe thấy một tiếng nổ chát chúa và tất cả tối sụp lại.

      Tiếp theo tôi nhớ mình phải nhập viện. Trong đầu tôi còn lại vài mảnh đạn vỡ nhưng cũng không đến nỗi chết người. Vài mảnh xương sọ cũng bị kẹt trong lớp vỏ não

      Tôi đặt tờ giấy xuống. Kí ức chỉ có thế. Phần nào đó trong tôi nghĩ rằng tôi không nên đọc thêm nữa, rằng tôi không nên nhớ gì thêm nữa. Bản năng mách bảo những thứ tiếp theo sẽ làm tôi khó chịu - nhưng tôi không thể dừng lại

      Số 3: Vì vết thương nên mày bị mất trí nhớ phân tách định kì. Bác sĩ Philips đã hướng dẫn mày viết một danh sách những chuyện quan trọng để giúp mày khôi phục trí nhớ khi lỡ quên mất. Quan trọng là mày phải tập trung vào những gì mày đã ghi, vì rất có nguy cơ đầy óc mày sẽ tự dựng lên những kí ức giả

      Bác sĩ Philips là bác sĩ của tôi. Ông đã già, tình tình rất kiên nhẫn. Thật ra Rebecca đã tìm ông ấy giúp tôi - cổ bảo ổng lấy bằng tiến sĩ ở một trường đại học gần đó.

      "Cậu sẽ mất kí ức thế này có thể là trong một quãng thời gian, cũng có thể là mãi mãi. Nhưng những nhắc nhở trực quan sẽ kích thích hồi hải mã lấy lại những kí ức mà cậu đã chôn vùi"

      Ổng đã nói thế. Nên tôi mới viết danh sách này đây. Chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi nhỉ? Nhiều ngày? Nhiều tuần? Hay nhiều tháng trước? Lúc này những mảnh kí ức vụn vặt thỉnh thoảng hẵng còn lóe lên trong đầu óc tôi. Không biết phải giải thích thế nào nữa, kiểu như trong đầu tôi đang chiếu một bộ phim ngắn, nhưng thỉnh thoảng lại mất vài cảnh ấy

      Số 4: Thường vào những lúc bị căng thẳng cực độ, căn bệnh mất trí nhớ này sẽ lại xuất hiện. Nhất định phải thư giãn, giữ đầu óc thoải mái

      Tôi ngẩng đầu lên khỏi tờ ghi chú, nhìn căn phòng bếp hỗn độn. Trên sàn nhà còn đọng lại một vũng nước trái cây và cà rốt nghiền. Mớ cà rốt nghiền đã chuyển sang màu nâu. Tôi vẫn chưa rõ mình đã ngủ bao lâu nữa. Nhưng tôi biết, dù là cái gì đã gây ra mớ hổ lốn này đi nữa, thì cũng chính vì nó mà tôi đã mất trí nhớ.

      Không lẽ chúng tôi bị cướp?

      Hài nhất là, tôi chẳng nhớ được sao lại có đống hổ lốn này. Tôi cũng chẳng nhớ được điều gì trước khi vào phòng tắm. Đến cả chuyện mình đã choàng tỉnh dậy vào lúc nào tôi cũng chẳng nhớ rõ - Tôi chỉ nhớ về dòng máu khô trên mặt mình. Đọc xong mẩu giấy này tôi cũng chỉ nhớ loáng thoáng chuyện bác sĩ Philips và Rebecca nói là trước đó tôi bị ngất. Những tôi vẫn chẳng nhớ ra được vì sao bây giờ mình lại mất trí nhớ

      Số 5: Mày làm việc trong một siêu thị. Bác sĩ Philips nói hằng ngày ở cùng một nơi nhận được những kích thích mới mẻ sẽ giúp ích cho đầu óc mày. Rebecca làm việc ở nhà

      Tôi rền rĩ. Tôi quên bẵng mất chuyện đi làm. Tôi định gọi điện đến xin nghỉ - nhưng chợt nhận ra với tình trạng căn nhà thế này thì tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải lo. Tôi cũng chẳng thích thú gì công việc của mình - kém xa trình độ thông minh của tôi - Nhưng nếu lỡ kí ức nghiệp vụ của tôi có biết mất thì việc huấn luyện lại cũng không đến nỗi khó khăn

      Mục này giúp tôi nhớ lại không ít - Rebecca là chuyên gia ghi chép báo cáo lâm sàng - kiểu đánh máy lại những lời ghi chú của bác sĩ. Nên cổ mới làm việc ở nhà. Trước khi vụ tai nạn xảy ra - trước khi tôi bị bắn - tôi từng là kế toán ở một công ti lớn. Tôi kiếm được rất nhiều tiền. Nhờ thế nên chúng tôi mới mua được ngôi nhà này

      Hình như trước khi vụ tai nạn xảy ra chúng tôi đang định sinh con. Cô ấy luôn muốn có hai đứa con - một đứa con trai và một đứa con gái. Chúng tôi sẽ đặt tên chúng theo tên ông bà cô ấy - Lincoln và Claire. Trong đầu tôi tràn đầy hình ảnh Rebecca với gương mặt vươn đầy nước mắt đang nói tôi đừng tự trách mình. Chúng tôi giờ chưa thể có con - chuyện tôi mất trí nhớ là một trách nhiệm quá lớn lao. Tôi lật tờ giấy ra sau - Mục tiếp theo trông có vẻ là mục đầu tiên tôi bổ sung thêm vào lúc khác

      Số 6: vào tháng 8 năm 2016, anh họ Scott chuyển vào sống cùng mày và Rebecca. Anh ta cũng làm việc ở nhà. Scott

      Scott là người bà con duy nhất còn sống của tôi - Những người còn lại đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ khi hai chúng tôi còn bé. Nhiều năm qua chúng tôi chưa gặp lại nhau, nhưng sau vụ cướp anh ấy đã đến tìm tôi. Anh ấy lúc nào cũng trông có vẻ tàn tạ - nhưng kẻ tàn tạ ấy lại là một thiên tài lập trình máy tính. Anh ấy làm việc với máy tính ở nhà

      Scott tốt bụng đề nghị giúp đỡ tôi sau chấn thương - dù tôi luôn có cảm giác ảnh chỉ đang tận dụng cơ hội để chuyển đến một ngôi nhà tốt hơn. Nhưng anh ấy quả thật đã lo giúp chúng tôi mấy chuyện lặt vặt cũng như những chuyện đau đầu mà bác sĩ khuyên tôi nên tránh xa, như thanh toán hóa đơn chẳng hạn. Rebecca nghĩ có thêm người kiếm tiền thì quá tốt rồi, dù ban đầu cổ hơi lo vì trước giờ cổ chưa từng nghe đến anh ấy. Scott và tôi chưa bao giờ quá thân thiết, và tôi nói rồi đấy, chúng tôi cũng không hay gặp nhau.

      Vào lúc đó tôi chợt nhận ra mình đang ở một mình. Trong căn nhà vắng lặng đến nghẹt thở, đến cả một tiếng cót két cũng chẳng buồn vang lên

      Nếu Rebecca và Scott đều làm việc ở nhà thì họ phải ở đây chứ?

      Tôi đứng dậy khỏi bàn ăn, nhón chân đi vào phòng khách. Nơi này cũng lộn xộn không kém. Hai cái ghế tôi thấy lúc trước vẫn có thể xem là không sao - nhưng ngoại trừ hai cái ghế đó ra thì căn phòng chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Trên nền nhà là cái tivi màn hình phẳng nằm lật ngược - những mảnh kính đen nằm xem lẫn trong tấm thảm. Trong một góc phòng có một thanh gỗ dài đính với một đầu kim loại lớn dựng gọn gàng lên tường.

      Búa tạ

      Đầu búa vẫn còn dính chút rỉ màu đỏ sậm. Màu thảm phía dưới cái búa khác hẳn màu kem của vùng thảm xung quanh. Màu nâu đỏ khô đặc

      Máu

      Trong nhà này đã có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra. Tôi nhìn lên cánh cửa kính dẫn ra sân sau. Tấm rèm rủ xuống, ngăn cản cảnh sắc bên ngoài. Trên nền sàn quanh cửa dính vài vết bùn khô. Tầm mắt tôi xám xịt. Đầu tôi nặng trịch, tôi loạng choạng nằm sụp xuống. Tiếng gào thét của chính tôi vang vọng trong đầu, cố giải thích với tôi

      Không. Đừng ngủ!

      Nhưng tôi đã quá mệt mỏi

      Căng thẳng - mày lại sắp mất đi ý thức rồi. Thở đi, thư giãn đi

      Ngực tôi phập phồng, hơi thở đứt quãng

      Tôi thở hồng hộc

      Tôi hít một hơi thật sâu. Màu xám xít dần tan. Không khí tràn đầu buồng phổi, trái tim tôi cũng dần đập đều đặn hơn. Sau mấy phút tôi đã bình thường trở lại. Tôi chầm chậm đứng dậy rồi quay lại bàn ăn. Phần nào đó trong tôi hiểu rằng tôi phải đọc cho xong - và hiểu hết cái danh sách kia

      Số 7: Rebecca vẫn còn yêu tôi chứ?

      Nước mắt trào ra. Giữa chúng tôi đó có vấn đề gì đó. Trong đầu tôi giờ đây tràn đầy hình ảnh Rebecca và tôi gào thét vào mặt nhau

      "Anh xin lỗi! Anh không thể phân biệt được. Anh đã cố hết sức rồi!"

      "Cố hết sức của anh đây sao Travis? Em phát mệt với việc phải nhắc anh em là ai, phát mệt với việc bị cảnh sát lôi đầu dậy vì anh nằm ngủ vật vờ đâu đó giữa đường rồi"

      "Anh đâu có muốn đâu! Anh đang cố hết sức để kiếm tiền nuôi chúng ta mà"

      "Kiếm tiền? Người duy nhất kiếm ra tiền trong cái nhà này chỉ có Scott thôi"

      "Scott cái M* m**!"

      Rebecca và tôi đứng trong bếp, quát tháo nhau. Những kí ức kiểu này nhiều lắm. Hai chúng tôi cãi nhau vì chứng mất trí nhớ của tôi. Đôi khi tôi cũng chẳng hiểu chúng tôi đang cãi nhau vì cái gì. Thường lúc nào cũng là vì Scott, nhưng không phải lúc nào tôi cũng hiểu rõ là vì sao

      Tôi tiếp tục nhìn tờ danh sách kia. Mục tiếp theo được viết bằng bút xanh, nét chữ hơi rối. Mực xanh dây thành những tia nhỏ li ti chảy tràn trên tờ giấy, làm chữ tôi trông có vẻ điên loại đến hãi hồn

      Số 8: Rebecca và Scott thân quá ha. Đảm bảo lúc tao đi làm tụi nó đang chịch nhau Tao ghét chính mình Tao sẽ giết sạch chúng

      Ôi chúa tôi

      Ghen tuông. Phiền muộn. Đấy là hai từ phù hợp nhất để miêu tả tình trạng của tôi vào quãng thời gian này. Rebecca thường lạnh lùng với tôi. Không ít biểu hiện chứng tỏ cô ấy đang lờ tôi đi, hoặc không cũng là đối xử với tôi như một tên ngốc cứ hiện lên ngay trước mặt tôi. Tôi nhớ đến những cơn quặn đau trọng dạ dày khi vừa gói đồ trong siêu thị** vừa nghĩ đến hai người họ đang ở riêng với nhau


      Nỗi đau ấy vẫn còn âm ỉ trong trái tim tôi. Tôi chợt nhận ra mình đang khóc. Tất cả những kí ức đau khổ đột nhiên ập đến

      Tao sẽ giết tất cả chúng nó

      Tôi đã viết thế. Không lẽ tôi đã giết vợ và anh họ mình? Không, không nhớ. Tôi chỉ nhớ vì hai người họ tôi đã rất đau lòng. Nhưng tôi cũng nhớ mình vẫn còn yêu Rebecca lắm. Tôi sao có thể giết họ được chứ?

      Rồi đột nhiên một dòng chữ xa lạ vượt qua những ý nghĩ mâu thuẫn trong đầu óc tôi mà hiện lên rõ nét

      Phòng ngủ cho khách

      Tôi chạy vội lên tầng. Những kí ức bắt đầu ùa về, nhưng tôi muốn tự mình kiểm chứng trước khi nhớ lại. Cửa phòng ngủ cho khách đóng chặt. Tường hai bên trống rỗng, nền nhà phía dưới không một mảng bụi - Cánh cửa trắng toát

      Khi tôi đẩy cửa ra, màu đỏ chói tòa ngay lập tức đập vào mắt. Sắc đỏ đọng lại trên giường, lên tường, lên cả trên trần. Cả căn phòng toàn máu. Máu đã khô, từ lâu. Tôi chỉ có thể ngửi được mùi sắt kinh tởm. Ngực tôi nghen cứng. Tôi vẫn còn nhớ tiếng búa va vào thứ gì đó vừa mềm vừa ướt. Và cả tiếng hét. Tiếng hét của phụ nữ


      Rebecca.

      Tôi bụm chặt miệng, kéo mình ra khỏi phòng. Cố hết sức để giữ mình bình tĩnh. Tầm mắt tôi đã bắt đầu xám xịt nhưng tôi vẫn cố giữ mình bình tĩnh lại. Tôi muốn chắc chắn là mình có giết Rebecca hay không. Trong phòng không thấy có thi thể nào. Tôi cũng không nhớ mình có giấu xác cô ấy ở đâu không nữa

      Tôi mất khoảng 15 phút mới lết được xuống bếp lại. Cứ đi được vài bước là tôi phải dừng lại, cố trấn tĩnh. Nhưng giây phút Rebecca chết đi chứ hiện lên quanh quẩn trong đầu tôi.

      Cuối cùng tôi cũng làm được. Tôi nhặt tờ giấy lên, định đọc cho hết

      Số 9: Rebecca ở trong vườn

      Lớp bùn phía cửa sau. Cô ấy được chôn trong vườn nhà chúng tôi. Rebecca rất yêu khu vườn này - trước khi vụ tai nạn xảy ra, cứ đến cuối tuần là chúng tôi lại cùng nhau trồng cây, tưới hoa suốt hằng giờ liền. Cô ấy thích vạch ra xem hằng năm chúng tôi sẽ trồng nhưng cây gì - Cà chua, dâu tây, đại hoàng. Chôn cô ấy ở nơi cô ấy yêu nhất, thật hoàn hảo

      Tôi có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy tỏng tâm trí tôi. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng viền hoa hồng đỏ. Những thớ cơ quanh miệng cô ấy giãn ra tạo thành một nụ cười rởn cả gáy. Tóc đầy bùn. Những xẻng đầy bùn dần che khuất cơ thể cô ấy. Tôi có thể ra ngoài tìm cái xác, nhưng vô ích. Tôi biết chắc là cô ấy có ở đó

      Tính đến giờ thì tôi đã mất cả hai tiếng để hiểu cái danh sách này. Chỉ một trang thôi mà tôi có cảm giác như thể đã đọc cả một cuốn sách. Chỉ còn một mục nữa. Tôi tin chắc là tôi đã giết Rebecca - có lẽ là cả Scott nữa. Tôi biết là mình cần phải gọi cho cảnh sát và tự thú. Nhưng đầu tiên tôi phải đọc cho xong cái danh sách này đã

      Số 10 - Không phải thế đâu. Kiểm tra máy tính

      Mục này chẳng có chút ý nghĩa gì với tôi cả. Tôi nhớ trong phòng mình có cái máy tính, nhưng cũng chỉ nhớ có thế. Nhưng, tôi vẫn phải tìm hiểu xem nó nghĩa là gì. Giờ việc leo lại lên tầng với tôi thật chẳng dễ dàng chi. Chỉ cần bước qua cánh cửa phòng ngủ dành cho khách đang mở kia là tôi đã đủ hoảng cả hồn - nhưng rốt cuộc tôi cũng làm được. Tôi đứng trong phòng ngủ - nơi tôi bắt đầu nhận thức được mọi chuyện. Nơi tôi nhìn thấy máu trên mặt mình rồi mọi chuyện bắt đầu đảo điên. Máy tính vẫn còn mở. Chế độ ngủ, đúng như tôi nghĩ

      Không có mật khẩu. Khi tôi ấn nút nguồn, máy tính bật mở. Màn hình trắng bóc chả có gì ngoài icon Google chrome. Tôi ấn vào. Màn hình hiện lên trang tìm kiếm quen thuộc của Google. Có hai bookmark - hai trang khác nhau. Tôi kéo con trỏ đến rồi mở ra

      Trên màn hình hiện lên một cái tít to tổ bố

      "Giliman County Crusher Vẫn còn ở Large!"

      Câu chuyện kể chi tiết về tên giết người hàng loạt ở trong vùng này. Hắn nổi tiếng là hay đột nhập vào nhà phụ nữ. Trói họ lại, tra tấn rồi giết chết họ. Cảnh sát rất bối rối - Dù hắn đã để lại bao nhiêu thảm cảnh, vậy mà vẫn có thể hoành hành suốt mấy tháng trời mà chưa một lần bị bắt. Chữ kí của hắn được khắc trên sọ nạn nhân bằng một cái búa tạ.

      Búa tạ

      Trong phòng khách có một cái búa tạ. Tôi run rẩy. Tôi sao có thể là Crusher được chứ? Tôi hoàn toàn không nhớ mình có làm gì kiểu đó. Hơn nữa, dù đọc cái gì tôi cũng hiểu và nhớ được rất nhiều điều. Nhưng tôi không nhớ mình có giết ai. Tôi nhấp vào trang được bookmark còn lại

      Đó là một bài báo từ khoảng 15 năm trước, một bản báo cáo chi tiết về một vụ tai nạn

      "Một gia đình chết trong một vụ tai nạn khủng khiếp"

      Tờ báo này làm tôi nhớ đến hàng tá chuyện. Hình ảnh chiếc xe của gia đình tôi trượt dài trên mặt băng - tông vào giải phân cách trên đường cao tốc, đâm vào một chiếc xe đi ngược chiều. Một thằng nhóc khác ngồi trên ghế cạnh tôi. Cũng xêm xêm tuổi tôi. Chiếc xe kia tông vào chúng tôi đúng ngay chỗ nó ngồi - xác nó tan nát. Tôi nhớ mình đã nhìn thấy xác anh ta nát bét rồi rơi xuống chỗ giao nhau của mô đất và kim loại. Tớ nhớ lại đám tang ngày ấy. Đứng cạnh tôi là một viên cảnh sát - nước mắt chảy dọc khóe mi. Tôi nhớ tôi đã chôn bọn họ, tất cả. Mẹ, ba, dì, chú - tất cả đều đã chết. Và cả cậu bé ngồi cạnh tôi - anh họ tôi, Scott. Tôi là người duy nhất sống sót

      Tớ báo đã xác nhận điều đó - Họ viết cả danh sách những nạn nhân - bao gồm cả Scott Haughy.

      Thế sao anh ấy có thể sống cùng chúng tôi được chứ? Kẻ đã chuyển vào sống cùng chúng tôi là ai? Tôi nhặt tờ ghi chú lên lần nữa. Tôi đọc đi đọc lại - tìm kiếm chút manh mối giải thích xem rốt cuộc đã có chuyện gì. Và rồi đập vào mắt tôi là mục thứ 3


      Quan trọng là mày phải tập trung vào những vì mày đã ghi, vì rất có nguy cơ đầy óc mày sẽ tự dựng lên những kí ức giả

      Tự dựng lên kí ức giả

      Tất cả đều có liên quan đến nhau. Kẻ đã sống cùng chúng tôi, kẻ tôi nói với vợ là anh họ mất tích lâu năm của tôi, kẻ đã ở bên Rebecca trong suốt quãng thời gian tôi đi làm: Gã không phải anh họ tôi

      Nhưng gã có thật. Tôi nhớ mình đã nhìn thấy gã trói Rebecca xuống giường - áp lực làm tầm mắt tôi tối lại. Tôi nhớ cô ấy đã van xin - xin tôi đứng dậy cứu cô ấy. Tôi nhớ những giọt nước mắt chảy dài trên má và cảm giác hoàn toàn bất lực ấy....

      Tôi nhớ Scott đã vung gậy đập vào đầu cô ấy như điên. Tôi nhớ tiếng xương gãy bệnh hoạn, tiếng Rebecca gào thét trong đau đớn. Tôi nhớ tiếng thét chói tai, cào ruột xé gan ấy....... và rốt cuộc tất cả chỉ còn là một khoảng đen mờ mịt

      Có lẽ tôi đã hiểu được mọi chuyện. Kẻ giết người hàng loạt này- gã thuyết phục tôi gã là ông anh họ mất tích từ lâu. Thấp thoáng vài kí ức lúc tôi gặp gã lần đầu tiên. Gã đến bệnh viện ngay sau vụ tai nạn. Lúc đó chẳng có ai cả. Gã mang hoa đến - những bông tulip đỏ rực. Chúng tôi nói về vết thương, về gia đình tôi. Tuần nào gã cũng đến, cho đến khi..... đến khi tôi cho rằng gã cũng chính là Scott tôi biết hồi trước

      Tôi đã thuyết phụ Rebecca như thế. Tôi không nhớ gì về gã những năm này, nhưng tôi xem đó là do triệu chứng của chấn thương. Cô ấy cũng phải chịu đứng quá nhiều áp lực nên không mấy thắc mắc. Gã đã giết Rebecca

      Tôi tự hỏi tôi đã tỉnh dậy rồi nhận ra điều này sau đó lại bất tỉnh vì áp lực đã bao nhiêu lần rồi. Dựa vào tình trạng lộn xộn của ngôi nhà và vệt máu khô trong phòng ngủ cho khách thì - rõ ràng đây chẳng phải là lần đầu tiên

      Tôi biết tôi nên gọi cảnh sát - nhưng đầu tôi nắng quá. Tất cả cứ lờ mờ nhập nhoạng. Giường tôi trông có vẻ rất, rất mềm mại. Tôi mệt quá.... tôi nghĩ mình sẽ ngủ một lúc rồi gọi cho cảnh sát sau khi tỉnh dậy

      Không sao.... rồi tôi sẽ nhớ mà....



      Tên dịch giả: Aoytaku hime
      Nhóm dịch: Consternated Team
      Nguồn: I found a list I've never see before in my kitchen. It's in my handwriting.

      Vui lòng ghi rõ nguồn và giữ nguyên tên dịch giả nếu bạn mang bản dịch khỏi Vns.


      Sửa lần cuối bởi luudiep; 03-10-2017 lúc 16:15.
      Trả lời kèm trích dẫn

    2. #2
      Tham gia ngày
      13-11-2014
      Bài viết
      713
      Blog Entries
      2
      Cấp độ
      2002
      Reps
      100037

      Vui vui chút Thực ra bản gốc có một câu là I stood bagging groceries ))))))))))) Tớ dò trên urbandictionary là mua một hộp sốt việt quất. Mở nắp và nhét Tr*m vào lon rồi thẩm du lại còn đẩy lên đẩy xuống xóc lọ đúng nghĩa đó mà )))))))))))))))))))))))))))))))))))) định dịch là thẩm du nhưng thấy không đúng lắm
      Trả lời kèm trích dẫn

    Đánh dấu

    Quyền viết bài

    • Bạn không thể đăng chủ đề mới
    • Bạn không thể gửi trả lời
    • Bạn không thể gửi đính kèm
    • Bạn không thể sửa bài
    •  

    Theo giờ GMT +7. Bây giờ là 10:08.

    Powered by vBulletin.
    Copyright© 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.
    Board of Management accepts no responsibility legal of any resources which is shared by members.