oOo VnSharing oOo

Go Back   Diễn đàn > Fan Clubs > Horror FC > Horror Library >

Trả lời
Kết quả 1 đến 3 của 3
 
  • Công cụ
  • Hiển thị
    1. #1
      Tham gia ngày
      13-11-2014
      Bài viết
      713
      Blog Entries
      2
      Cấp độ
      2002
      Reps
      100037

      [Chuyện có thật] Sỏi







      Sỏi






      Lúc nửa đêm tỉnh dậy vì tiếng sấm rền rĩ và tiếng cabin oằn mình trong gió, chúng tôi cứ tưởng mình đang gặp phải một cơn bão kinh khủng lắm. Ầm ĩ khoảng một phút thì ngừng hẳn. Nhưng lạ là không mưa. Chúng tôi ngủ tiếp, ngửi thấy loáng thoáng mùi khét. Tôi nghĩ có lẽ là do sét đánh đâu đó

      Sáng ra, chúng tôi mới biết mình đã sai lầm đến mức nào. Jill dậy trước, nhưng tiếng hét của cô ấy đã làm tôi phải dậy theo ngay

      Khu đất của chúng tôi tanh bành cả lên. Cả một mảng cỏ xanh rộng lốm đốm đầy những đốm cháy to khoảng quả bóng chày, rồi đến khi tôi ra ngoài để đánh giá thiệt hại của cabin thì chán làm sao, chẳng có gì khác biệt cả, dù vết lửa có nhỏ hơn thì ngọn lửa cũng đã lan ra cả mái nhà

      "Chắc thiên thạch rơi rồi" Jill tuyên bố. "Tiếng sấm mình nghe thấy chắc là tiếng thiên thạch vỡ rồi"

      Tôi chưa biết gì nên cũng không tỏ vẻ gì, nhưng tôi thấy chuyện này hơi lạ. Cô ấy cũng thấy thế

      Cả ngày hôm đó chúng tôi đã cố hết sức gom đống đá to khoảng cỡ mấy viên đá cẩm thạch ra chất đống sau nhà cạnh đống phân ủ. Jil nghĩ có lẽ sẽ có người cần, nên định hết hè sẽ mang một bình về.

      Nhìn biểu cảm lúc nói là biết cổ chẳng dễ chịu gì. Việc này làm vùng da nứt quanh miệng và dưới cánh tay của cô ấy càng bị nứt thêm. Dù đã cố giữ ẩm những vùng da đó thế nào đi nữa thì vẫn cứ đến mùa này là da cổ lại bị bong nứt ra. Tôi bảo cô ấy muốn thì cứ vào trong nhà nghỉ đi, để đó đến tối là tôi làm xong giờ ấy mà. Nên cổ nghỉ

      Tôi đã lên một kế hoạch sơ sài để xén bớt lớp cỏ bị cháy và gieo lại, nhưng chẳng mấy chốc đã thất vọng tràn trề. Nếu muốn làm thì phải tốn công tốn sức, mất ít nhất cũng phải mấy ngày, có khi mấy tuần ấy. Mà còn cả đống mảnh thiên thạch chúng tôi chưa dọn ở sân sau nữa, tôi mà dùng máy cắt cỏ cho nhanh thì kiểu gì cũng bị hư cho coi. Thốn quá chừng mà

      Hôm sau, chuyện càng lúc càng tệ, chúng tôi nhận ra trong nước có vị gì là lạ. mằn mặn, nhàn nhạt, hình như bị nhiễm đồng. Khó chịu chết đi được. Mầy ngày còn lại uống nước đóng chai cũng không sao, đa số lúc nào chả thế, nhưng tắm với đánh răng thì vẫn phải múc nước tỏng giếng ra xài. Chúng tôi phải làm thế suốt một quãng thời gian. Nhưng được cái thì lúc dùng chỉ nha khoa, nướu tôi cũng thôi không chảy máu nữa. Chắc tại ở thành phố mấy khoảng chất bổ sung trong nước giếng đã bị lọc ra rồi.
      Sau một ngày phải cong lưng dọn sân, tôi đang chuẩn bị bữa tối thì nghe thấy tiếng Jil hét lên trong phòng tắm. Mấy phút nước cổ mới vào tắm xong. Lúc tôi ào vào xem xem thử có chuyện gì thế thì cổ đang vừa ho vừa chửi thề, cố chùi đi thứ nhớt gì đó đang dính lên mặt cổ. Nhìn qua thì cũng chính thứ nhớt lầy nhầy như xi-rô đó đang chảy ra từ vòi nước, làm nghẽn cống, đọng lại cả mảng ở đáy bồn tắm. Nếu không phải ngay khi thứ kia rơi lên mặt, cổ đã nhảy ra liền thì có lẽ bây giờ thứ đó đã dính khăm người cô ấy từ đầu đến chân.


      Tôi đã cố hết sức giúp Jill lôi cái thứ đó ra, khoảng hai phút sau, vòi hoa sen lại bắt đầu phun ra nước. Tôi dỗ dành mãi cuối cùng cổ cũng chịu cúi đầu xuống dưới vòi hoa sen để rửa mấy cái thứ quỷ quái gì đó đang dính trên tóc cô.
      Rốt cuộc khi Jill đã tắm rửa sạch sẽ, tôi gọi gã phụ trách bảo trì của quận tới. Gã trả lời ngay lập tức, nhưng lại nói đúng cái câu mà tôi biết kiểu gì cũng sẽ nói: Phải ba tuần nữa gã mới đến đây kiểm tra được. Tôi nài nỉ mong gã có thể đến sớm hơn, còn định boa thêm, nhưng gã cũng chỉ có thể chuyển lịch hẹn lên trước hai ngày.
      Gã bảo gã đã thấy một vài loại hoa tảo trong mấy cái giếng ở miền quê. Gã chỉ có thể khuyên tôi là cứ xả nước đi cho đến khi nào trong lại thì tôi, chuyện tụi tôi đã làm từ trước. Tôi ghét nhất là phải chờ, nhưng thôi, biết chuyện hồi trước gã có đụng vụ này rồi thì cũng đỡ hơn hẳn
      Bữa tối, tôi và Jill cố bàn xem nên làm gì. Tôi muốn về. Về được thì mắc gì phải ở đây chịu thứ nước kì dị kia, rồi còn phải dọn sân đồ nữa, thích thì thuê người làm cho phải đỡ hơn không.

      Bữa tối, tôi và Jill cố bàn xem nên làm gì. Tôi muốn về. Về được thì mắc gì phải ở đây chịu thứ nước kì dị kia, rồi còn phải dọn sân đồ nữa, thích thì thuê người làm cho phải đỡ hơn không.

      Jill muốn ở lại. Cổ mong chuyến đi này mấy tháng rồi, vết nứt trên miệng cũng đã đỡ hơn nhiều. Cabin này là của ba mẹ cô ấy, cổ đã đến đây chơi nhiều lần rồi. Dù có khó chịu đến mấy thì cũng ít căng thẳng hơn đống công việc đang đợi cổ khi chúng tôi trở về vào hai tháng nữa

      Tôi chỉ biết chiều cổ

      Sáng hôm qua, chúng tôi thức dậy với một sự bất ngờ khá thú vị. Trong phần sân chưa kịp dọn đống thiên thạch kia, những mnagr cỏ cháy đã biến mất. Khi tôi ra ngoài xem xem thử thì thấy mớ cỏ cháy đã bị lớp nhớt thỉnh thoảng chạy ra từ ống nước kia bao phủ. Nhìn kĩ hơn thì thấy bầy kiến - nhỏ quá nên chẳng thấy - đang bò lên bò xuống trên những ngọn cỏ để mang những mảnh nhờn khô kia về tổ

      Tôi vào lại trong nhà rồi kể với Jill. Cổ tỏ vẻ vui lắm nhưng nhìn là biết cổ khó chịu cực. Vùng da nứt nẻ quanh miệng và mũi lại trở nặng. Tôi muốn đưa cổ đến bệnh viện trong phố nhưng cổ không chịu, cổ không muốn phải ngồi xe hết 4 tiếng đồng hồ chỉ để chờ mấy ông bác sĩ kia cho cô chính loại kem dưỡng cô dùng tuần trước. Cổ đang nói thì khóe miệng bên phải rách toạc, máu chảy thành dòng li ti rơi xuống cằm.

      Thở dài bực bổi, cổ túm lấy một mẩu khăn giấy, mở vòi nước định nhúng ướt để lau vết thương. Lúc cổ ngồi xuống, tôi thấy thứ nhớt kia đnag chảy ra khỏi vòi. Nhưng đã quá muộn. Cổ đã đắp lên da rồi


      Trước khi kịp nói gì thì hai mắt Jill đã sáng rực lên. Cổ kéo khăn ra, một chuỗi dịch nhầy vẫn còn bám dính giữa mặt cô ấy và cái khăn. Nhưng vết nứt đã đỡ đi nhiều

      "Đừng" - Tôi nói

      Nhưng Jill chẳng nghe. Cổ lại tới mở vòi tiếp. Cái thứ nhầy nhụa, trong trong kia lại chảy ra. Cổ hứng đầy tay rồi thoa lên mặt. Thoa đều một lát, cổ quay lại nhìn tôi

      Sau lớp nhầy óng ánh trên miệng và mũi cổ là một làn da mới, khỏe mạnh hơn nhiều.

      "Tuyệt!" Hill kêu lên rồi lau lớp bã đi. Tôi cũng không biết nên nghĩ sao nữa. Tôi nghĩ chắc một số bác sĩ vi lượng đồng cân nghiên cứu tảo sẽ thấy chuyện này vô cùng bình thường

      Rồi chúng tôi lên giường đi ngủ. Sáng ra, miệng và mũi của Jill đã đỡ hơn rất nhiều nhưng vẫn không được hoàn hảo như lúc cổ đắp thứ nhầy kia vào. Tôi bảo cổ tôi ra vườn làm tiếp. Trước khi tôi có thể ra khỏi giường thì cổ hôn tôi. Giờ chúng tôi đã hơn 50 tuổi. Chúng tôi vẫn còn âu yếm nhau, đừng hiểm nhầm, đa số chúng tôi chỉ ôm nhau nằm trên ghế bành, cùng ăn một chiếc pizza. Thế dễ hơn nhiều. cũng cần ít viên thuốc xanh hơn. Thế không có nghĩa là chúng tôi không quan hệ với nhau, vì chúng tôi cũng có làm, chỉ là khoảng hai tháng một lần cũng được rồi

      Nụ hôn cuồng nhiệt của Jill khác hẳn nụ hôn của người phụ nữ tôi đã cưới 35 năm nay, nụ hôn ấy nồng nàn như ngày còn thiếu nữ khi chúng tôi lần đầu hạn hò. Dù bản thân tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến sự khác biệt này cho lắm. Tôi hùa theo và dĩ nhiên, làm những gì phải làm thôi. Không cần thuốc xanh, tạ ơn trời

      Sau đó tôi mặc đồ, tôi bảo Jill là định đi nhặt mấy mảnh thiên thạch hôm bữa chưa kịp nhặt. Cổ chẳng quan tâm mấy. Cổ chỉ muốn tôi về lại giường. Tôi cười và nhắc cô ấy rằng dù là hồi còn trẻ thì tôi cũng cần một quãng thời gian để lấy lại sinh lực sau chuyện ấy. Cổ gật đầu dặn tôi nhớ chú ý an toàn, lướt tay dưới chăn khoe ra cơ thể xinh đẹp. Trông cô ấy thật tuyệt vời. Ngạc nhiên thay, tôi thấy thứ dưới thân lại có pha rứng. Tôi lắc mạnh đầu trước khi buột miệng nói chữ "Đệt" rồi nhảy lên giường. Tôi thật sự cần phải tiếp tục công việc đang dang dở ngoài vườn. Mây đã bắt đầu che kín bầu trời, mà tôi thì không muốn phải vì mưa mà ngừng lại chút nào. Tôi bảo Jill cứ thoải mái đi rồi đi ra ngoài

      Ngoài mảnh vườn tôi chưa kịp đụng tới, cỏ cao đến mắt cá chân. Những vết cháy xém lúc trước đã biến mất. Những đám nhớt vaanx bám chặt trên thảm cỏ. Đám kiến ban nãy còn điên cuồng thu thập nhớt thì lại chẳng thấy đâu

      Tôi cào, cào và cào. Sỏi dần chất đống, tôi dùng xẻng xúc chúng vào xe cút kít chở đến đống phân ủ. Không ngờ lại chẳng thấy con kiến nào. Nhìn quanh đâu cũng thấy tổ kiến, thế mà tìm mãi cũng chẳng thấy con nào bò ra bò vô quanh đó

      Tôi làm không ngơi suốt hai giờ, đến lúc nghỉ, lúc đang ngửa cổ uống nước, tôi tò mò quỳ xuống nhìn kĩ hơn chỗ hôm nọ lũ kiến bu. Ở đó có thứ gì đó mà lúc cào tôi đã không chú ý. Thứ rõ ràng hôm trước khi tôi xem thì không thấy

      Trên những ngọn cỏ mới 24 giờ trước còn bị kiến bu là những đốm trắng nhỏ li ti. Tôi gạt vài hạt trên đất xem thử. Những đốm trắng ấy có hình trứng hơi trong. Trứng. Quả vậy. Những con kiến kia chắc đã đánh chén no nê thứ chất nhầy kia đến độ chạy đi sinh nở như điên, Hay sao đó. Tôi cũng chẳng biết kiến sinh sôi kiểu gì

      Tôi nghe tiếng mưa rơi lách tách trên những tán lá bên kia khu vườn, rối 10 giây sau, mưa rơi xuống chỗ tôi. Một tia sét xé ngang bầu trời, đuổi theo sau là những tiếng sấm nổ đùng đoàng. Thở dài, tôi đặt cái cào và xẻng vào xe cút kít rồi đẩy xe vào nhà kho. Sấm chớp như điên. Có lễ phải chờ bão tan đã rồi mới xử lí cái đống ngoài vườn được

      Tôi vào lại chòi, gõ giày lên cửa để xọc bùn ra rồi bước vào

      "Charlie" Jill gọi. Tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm

      Tôi đứng trong bếp, múc món salad trái cây tối qua vào chén rồi gọi vọng lại "Sao thế em?"

      "Vào tắm với em đi!"

      Tôi bật cười. Bồn tắm mình Jill nặng 100 pao (khoảng 50 kg) thì còn được chứ chích thêm tôi 250 pao (khoảng 113,4 kg) thì thôi luôn. Tôi mang chén salad xuống hành lang rồi vào phòng ngủ. Trước khi kịp rẽ vào phòng tắm thì tiếng nước im bặt, Jill lại gọi với lại "Charlie, thế anh có vào không?" Giọng cô ấy nghe hơi kì kì. không hiểu sao nghe có vẻ bực bội

      Tôi vào phòng tắm lung linh ánh nến. Jill đang nằm trong bồn, lưng tựa vào thành bồn tắm cong cong. Đầu tựa vào một chiếc khăn gấp. Cô ấy liếc nhìn tôi, mỉm cười. Bàn tay vuốt ve lên xuống quanh cơ thể

      Dù dưới ánh sáng mờ ảo, cô ấy vẫn rất xinh đẹp. Không biết là vì viễn cảnh chuyện vui hồi sáng sẽ lặp lại hay là vì khung cảnh cô ấy đang tự chạm vào mình mà mắt tôi cứ dán chặt vào nơi ấy. Tôi đặt bát lên bồn rửa rồi bắt đầu cởi quần áo

      Một tia sét léo lên, kèm theo sau là tiếng sấm nổ đùng đoàng làm tôi giật bắn. Sau khi bớt bàng hoàng, tôi cởi tiếp, rồi nhận ra mình đang thấy một thứ gì đó khác hẳn trong ánh sáng gay mắt của sét

      Ở bên kia phòng tắm, Jill vẫn tiếp tục đùa giỡn "Đến đây. chạm vào em nào" cô ấy thầm thì. Và, tôi lại chú ý đến chất giọng khác lạ của cô ấy. Một tiếng sấm khác rền rĩ làm rung chuyển cả ngôi nhà, và đúng lúc đó, những ánh sét nổ tung tóe đã soi rõ thứ trước đấy tôi không thể làm xác định được.

      Hổn hển, tôi bật đèn lên. dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt, tất cả đã rõ ràng.

      Bồn tắm mà Jill đang tắm phủ đầy chất nhờn kia. Lúc tôi nhìn qua, cô ấy đang trượt dưới mặt chất lỏng, để chúng phủ lên mặt, lên đầu cô. Lúc ngỏng đầu lên khỏi mặt chất dịch, cổ nói

      "Charlie, làm ơn đấy. Cảm giác này tuyệt vời đến độ em không biết phải diễn tả làm sao cho anh hiểu nữa. Lại nữa, lại là chất giọng kì lạ kia. Giờ đây, dưới ánh sáng chói lòa, tôi đã nhận ra sự thay đổi khác ở cô ấy. Mái tóc. Từ hồi 40 Tóc Jill đã điểm bạc. Giờ lại lại chuyển thành màu nâu sáng

      Jill dùng bàn tay phải mân mê cơ thể mình còn tay trái thì rướn về phía tôi. Những giọt chất lỏng trong vắt chảy dọc cánh tay, đọng lại trên sàn như zi-rô đặc "Charlie, cùng em tận hưởng nào"

      Tôi đứng đờ tại chỗ. Một phần tỏng tôi muốn kéo cô ấy ra khỏi bồn tắm, nhưng nửa khác, trong khi làn mưa rơi lốp đốp trên mái nhà và tiếng sấm sét làm rung chuyển cả ô cửa kính, thì lại quá sợ hãi không dám chạm vào cô ấy. Tôi xích đến gần hơn, những vẫn ở ngoài tầm với của cổ. Đúng cạnh bồn tắm, tôi nhìn vợ mình đang lắc hông còn bờ môi thì mấp máy tên tôi hết lần này tới lần khác. Những gợn chất dịch nhấp nhô và vào thành bồn tắm

      "Jill, ra đi, xin em đấy" Giọng tôi run rẩy, cũng chỉ đủ nghe trong tiếng mưa rơi tầm tã

      Cô ấy vươn cả hai tay về phía tôi, mỉm cười rồi nói "Anh không muốn cùng em trẻ lại sao? Để bắt đầu lại từ đầu? Anh không nhớ cái cảm giác tuyệt vời ấy sao?"

      Jill trượt xuống, lúc tôi nghĩ cô ấy sẽ lại chìm sâu bên dưới thứ chất nhầy kia thì cô ấy chỉ dừng lại ở ngang môi. Cô ấy há miệng ra và để thứ dịch kia tràn vào. Rồi cổ khép miệng lại, tôi nhìn thấy cổ họng cô ấy nhúc nhích khi cố nuốt ngụm nước kia xuống

      "Thật quá tuyệt vời. Quá hoàn mỹ. Anh yêu, em muốn chia sẻ cảm giác này với anh"

      Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nghĩ về những nỗi đau, những đắng cay mình đã neems trải trong 56 năm cuộc đời. Những vết sẹo, trĩ và lớp da sần sùi đã đi cùng tôi qua bao năm tháng dài đằng đẵng. Và đây, trước mắt tôi chính là cách để dừng những đau khổ đó lại. Tôi nhớ đến tôi và Jill hồi còn thành niên. Tràn đầy sức sống, năng lượng và ham muốn tình dục; tất cả những thứ đã dần phai mờ sau bao năm tháng. Tôi nhìn chằm chằm vào vợ tôi, giờ đây chẳng khác gì khi vừa 25

      Mặc kệ nỗi sợ, ham muốn cháy bỏng đâm xuyên qua tôi. Khát khao, rạo rực. Tôi muốn Jill. Muốn được ở bên cô ấy bằng mọi cách người ta có thể nghĩ ra. Chúng tôi sẽ lại có thể cùng nhau gia đi - hoặc chẳng bao giờ già đi nữa. Nếu muốn niềm hạnh phúc của chúng tôi sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi chỉ việc cùng cô ấy vào bồn tắm

      Tôi bước một bước về phía trước rồi tiếp tục cởi đồ ra. Jill thở khò khè và liếm thêm ít chất nhờn. Nuốt một ít, còn một ít thì trây lên góc môi. Vừa nhìn tôi cô ấy vừa lơ đãng đùa giỡn với chính mình, dường như rất vui khi biết tôi sẽ cùng cô ấy tận hưởng một tuổi trẻ tươi mới, phi lí này

      Tôi cố cong người cởi vớ ra, đi được nửa đường thì tôi nghẹn ứ, tôi nhìn chằm chằm thứ khiến tôi phải dừng lại kia. Ngực Jill đang nhỏ lại. Ngay trước mắt tôi, hông cô ấy gầy đi, lông vùng kín biến mất. Bàn chân chẳng thể chạm đến góc bồn tắm.

      "Anh yêu, đến tắm cùng em nào" Giọng Jill cao lên và trẻ con hơn hẳn. Tôi lùi lại. Chuyện ấy xảy ra càng lúc càng nhanh. Giờ đây cổ như một đứa bé mới 4,5 tuổi

      "Thật không thể tin được" Cô ấy líu lo, lại vươn một tay về phía tôi trong khi tay còn lại thì âu yếm chính mình một cách dâm đãng trong bộ dạng con nít mới này, tôi quay đi, mắc ói

      "Charlie" Giọng nói nhỏ xíu vang lên phía sau tôi. Tôi không quay người lại

      "Anh yêu?"

      Những lỡi cuối cùng lắp bắp vang lên, nhưng vẫn mang chút gì đó í vị tò mò, và dù tôi có cố tự phủ nhận bao nhiêu đi chăng nữa thì cổ cũng chẳng nói thêm một lời

      Một lúc sau, tôi quay lại. Nổi lềnh bềnh trong bồn tắm là một cục màu đỏ, to khoảng bằng quả chanh. Nước mắt tôi giàn dụa nhìn thứ kia nhỏ lại chỉ bằng trái anh đào, rồi hạt đậu, cuối cùng là hạt gạo. Chớp mắt một cái, nó đã biến mất. Chỉ còn một dải chất dịnh màu trắng lập lờ trong mớ chất nhờn kia.

      "Xin lỗi em yêu" Tôi thầm thì với nó. Xa xa tiếng sấm rền rĩ xuyên qua khu rừng




      Tên dịch giả: @Aoytaku hime
      Nhóm dịch: Consternated Team
      Nguồn: Pebbles

      Vui lòng ghi rõ nguồn và giữ nguyên tên dịch giả nếu bạn mang bản dịch khỏi Vns.


      Sửa lần cuối bởi luudiep; 03-10-2017 lúc 16:16.
      Trả lời kèm trích dẫn

    2. #2
      vãi cả cải lão hoàn đồng
      Trả lời kèm trích dẫn

    3. #3
      Tham gia ngày
      15-11-2014
      Bài viết
      94
      Cấp độ
      1
      Reps
      1
      Gặp mấy thứ dị thường là mình chạy xịt khói rồi, chả còn đủ "can đảm" xài thử mấy thứ đó như cô ấy đâu
      Trả lời kèm trích dẫn

    Đánh dấu

    Quyền viết bài

    • Bạn không thể đăng chủ đề mới
    • Bạn không thể gửi trả lời
    • Bạn không thể gửi đính kèm
    • Bạn không thể sửa bài
    •  

    Theo giờ GMT +7. Bây giờ là 01:12.

    Powered by vBulletin.
    Copyright© 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.
    Board of Management accepts no responsibility legal of any resources which is shared by members.