Một ngày hường phấn
Nàng vẫn tò mò nhìn theo chàng trai tóc hồng hướng ra cửa, chính xác là chú ý đến mái tóc hồng, tự dưng làm nàng liên tưởng đến kẹo bông màu hồng ghê cơ, nhưng mà khi nghe người kia nói thế, nàng ngay lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác, dừng tại cái bàn ở gần cửa sổ. Cho tới khi nghe tiếng bước chân xa dần, nàng mới đóng cửa sầm một tiếng, quay lưng dán chặt vào cánh cửa, hai bàn tay đưa lên ôm lấy gò má ửng hồng. Thật đáng ghét, chưa gì đã đùa cợt làm nàng đỏ mặt. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nhỉ. Nàng cứ thế áp lưng sát cửa một vài giây, như thể e ngại không muốn để ai đi vào mà trông thấy nàng lúc này. Sau đó, nàng liền tới ngồi tạm vào chiếc ghế tựa bên cái bàn.
Quan sát một lượt quanh phòng, cuối cùng nàng nhìn ra cửa sổ xem khung cảnh bên ngoài. Mọi thứ trong phòng quá đỗi bình thường, cách bày trí đơn giản, cũng không có đồ vật gì gây ấn tượng với nàng. Chỉ một cái giường, bộ bàn ghế này và mấy thứ lặt vặt khác nữa ấy mà. May mà còn có cửa sổ không thì nàng cảm thấy tù túng muốn chớt.
Được một lúc, nàng tiên cá bắt đầu chán nản. Tầm nhìn qua cửa sổ cũng hạn chế nhá. Mà chẳng hiểu chàng trai tóc hồng làm gì lâu vậy nhỉ, bảo nàng đợi ở đây nhưng lâu quá rồi đấy. Thế là nàng đứng dậy, đi ra mở cửa ngó nghiêng, định đi tìm hiểu luôn, rồi chợt nghĩ rằng nếu mình tự ý đi lại lung tung trong địa phận của người ta thì có thất lễ quá không, nên nàng lại quay vào, cánh cửa đóng lại phía sau.
Khi chàng trai trở về với bánh và trà, chàng sẽ thấy căn phòng không hoàn toàn giống như lúc ban đầu chàng để lại. Một quả cầu "thủy tinh" treo chính giữa cửa sổ, phản chiếu những tia nắng lung linh. Trên mặt bàn là một lọ hoa đựng duy nhất một bông hồng mà lúc trước không có. Còn nàng tiên cá đang ngồi trên giường, chân hơi đung đưa, vui vẻ chiêm ngưỡng thành quả của mình, những hình thù ngộ nghĩnh bay lơ lửng khắp phòng. Ngôi sao, mặt trăng, hình trái tim, đóa sen nở rộ, đến hình cây kẹo bông, không cái nào trùng nhau, có thể khiến người ta lầm tưởng đây là phòng của trẻ con. Cơ mà nàng chẳng quan tâm, tại vì nàng chán, nàng phải làm gì đó chứ. Hiển nhiên là tất cả chúng về cơ bản được làm từ nước.
Tiếng "cạch" cửa tuy nhỏ nhưng đủ để nàng nghe thấy. Tâm trạng đang tốt, nàng vô thức nở nụ cười với người đứng trước cửa thay cho lời chào. Rồi nàng sững người, lại nhìn các thứ lơ lửng trên không, lúng túng đứng lên và giải thích.
"Ta... vì anh đi lâu quá... cho nên... ".
Càng nói nàng càng cảm thấy mặt mình nóng ran lên, quên mất rằng đáng lẽ mình nên làm chúng biến mất trước đã.
@
Xương Rồng Đỏ
Đánh dấu