“Chẳng phải ngươi đã nói sẽ bảo vệ người đó sao? Vậy thì đây chính là cách duy nhất đấy. Một mạng đổi một mạng, công bẳng quá rồi nhỉ?”
Lời nói nửa đùa nửa thật vang lên trong không khí. Ha, từ một kẻ trường sinh bất tử thì nói điều đó mới dễ dàng làm sao.
“Đừng lo, khi trở thành một Thập tự chinh mới rồi, ngươi cũng sẽ sống mãi, giống như ta. Ít nhất thì, cơ thể và sức mạnh của ngươi.”
Rinrin đảo mắt. Nước đã ngập tới thân cô, khiến chiếc áo khoác trắng nổi phồng phềnh trên mặt nước, thấm ra từ đó một màu máu đỏ đã thâm lại từ lâu. Sắc huyết tương như một thứ chất kích thích, khiến bộ rễ khổng lồ liên tục ngọ nguậy, hướng về phía cô như những con rắn trườn dưới mặt nước, đông đảo và đầy đe dọa, bao vây lấy cô, chầm chậm. Rồi bất ngờ, những phần rễ nhỏ li ti như mạng thần kinh ấy cấm phập vào thân cô, khiến mắt cô như bị nổ toang bởi ánh sáng trắng đến kinh hoàng, đến mức toàn thân chẳng còn lại cảm giác gì dù chỉ chút lạnh lẽo.
Cô không muốn chết.
Đùa sao? Tự nhiên lao đầu vào lưỡi hái tử thần rồi bảo mình hy sinh cho người khác sao? Đừng nực cười như thế chứ, làm gì có ai muốn chết.
Cô không muốn chết. Cũng chẳng muốn hi sinh cho bất cứ ai. Nghe mới lớn lao làm sao khi hi sinh vì người khác. Nhưng lớn lao biết mấy, khi họ chết rồi và tâm trí tan biến vào hư vô, cứ thế vô tư bỏ lại những người đang sống, ngày ngày ngóng trông họ, khóc lóc thảm thiết đến khi chẳng còn tới một giọt nước mắt để mà rơi.
Phải, cô biết quá rõ cảm giác đó mà.
Nên hi sinh sao? Nghe mà thấy nực cười quá.
“Đừng chống cự nữa Endless. Hay ngươi muốn được gọi là Cái chết trắng?”
Tiếng của lão già vang lên, những giác quan chợt quay trở lại. Cô gái tóc trắng mở lớn miệng hít hà không khí, chẳng hề ngạc nhiên khi bộ rễ đã đâm xuyên qua ngực mình. Mà không, không phải đâm xuyên, bởi sinh lực của Thần trụ đang căng đầy trong cơ thể cô, sung mãn, hừng hực trong huyết động. Những vết thương từ trước bỗng liền lại, những vết sẹo tan biến như chưa từng xảy ra. Cô có cảm giác như mình vừa trở thành một phần của Thần Trụ, đầy quyền năng và sức sống.
Điều duy nhất khác...
Là tâm trí của một Rinrin.
Không còn nữa.
.
.
.
“A god can’t die”
Rinrin hoảng loạn vào khoảnh khắc cô hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy. Khi cô nghe một tiếng động lớn giữa giấc ngủ trong phòng trọ, khi cô bật dậy và nhận ra đồng đội đã chìm trong một giấc ngủ sâu, khi Ayame bị bắt đi giữa đêm tối, khi cô đứng đó, một mình nhìn thẳng vào đội quân mười kẻ với sức mạnh hơn người kia và, hơn hết, kẻ tự gọi mình là chúa.
Máu xối xả từ vết thương cô đâm vào cổ lão, thấm đẫm màu áo bạc với làn da ám máu sương khói ấy, tong tỏng xuống sàn nhà. Lão không bất ngờ, thậm chí còn không buồn đỡ lấy đòn của cô, thậm chí mười kẻ đứng đằng sau kia còn đang nở những nụ cười kệch cỡm. Nhưng cả khu rừng dao động, mạnh đến mức khiến cô gái quỳ vật xuống, tai muốn nổ bung ra vì tiếng thét của khu rừng.
Bởi mỗi khi mất một mạng, một linh hồn trong khu rừng kia sẽ chết. Hàng trăm hàng ngàn người đã chết trong khu rừng đó, linh hồn bị dày xéo trong cái bẫy hình rễ của Thần Trụ kia, hàng trăm, hàng ngàn cái mạng trở thành thế thân cho chủ nhân của rừng.
Đó là tại sao hắn không thể chết.
Tiếng sét sự thật giáng xuống tai cô, cây kunai buông thõng rơi một tiếng keng trên nền đất. Kết thúc rồi, họ đã thua từ khi chưa bắt đầu chiến đấu.
“Hãy để họ rời khỏi đây. Ayame, những người khác... và Akai. Tôi sẽ ở lại. Ông cần một trợ thủ nhiều hơn là một vài con số cộng thêm vào số linh hồn thừa thãi mình đã có mà.”
“Hm.” Lão mỉm cười thờ ơ trước khuôn mặt trắng nhợt đi của cô. “Tại sao ngươi phải quan tâm tới những kẻ kia như thế? Khi mà, ngươi và chúng còn không chung một giống loài.”
“Không... Không phải vậy.”
“Ta thấy được tất cả, E.n.d.l.e.s.s.” Lão túm lấy cổ cô, gằn ra từng chữ cái một. Rồi buông ra, vuốt ve khuôn mặt cô như một con thú cưng đang run rẩy dưới trời mưa gió. “Từ khi con chỉ là một tế bào nhân tạo trong ống nghiệm. Có đau đớn không, khi biết mình mãi mãi chỉ là một tạo vật giống người mà không thể làm người?”
“Không phải... Đừng nói nữa...”
“Một sinh vật tội nghiệp làm sao. Nhưng đừng lo, ta sẽ cho ngươi lựa chọn, cũng như ta sẽ cho tất cả những kẻ ở đây một cơ hội để rời khỏi khu rừng của ta. Cho ta thấy lựa chọn của ngươi, và đổi lại, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà ngươi chưa từng có.”
Lão chạm nhẹ ngón tay lên trán Rinrin, toàn thân như bị một luồng điện chạy qua đến tê dại khiến cô ngã gục xuống. Bất tỉnh, lạc vào một cơn ảo mộng, cùng tất cả mọi người.
“Ta sẽ biến ngươi thành người.”
Một con người thực sự.
Lão mỉm cười, lặng lẽ rời đi. Giết chóc sẽ làm Thần Trụ mệt mỏi, nhưng không phải linh hồn nào cũng phù hợp làm thế thân cho lão. Phải, chỉ có những linh hồn thanh khiết, những linh hồn đã vượt qua thử thách của lão mới xứng đáng mà thôi.
“Zen'nō-sama, làm sao ngài biết cô ta không phải là người? Tôi không thể thấy được quá khứ của cô ta khi cô ta không bị trúng ảo mộng.”
“Yūrei à, khi người đã sống qua hàng trăm năm, ngươi sẽ biết nhiều thứ mà không cần nhìn. Và bởi vì, ta đã từng gặp kẻ tạo ra cô ta.”
Gã thanh niên chuyên dùng ảo thuật kia khẽ mỉm cười, khóe môi đỏ máu trên nền da trắng bệch như cương thi.
“Ngài đúng là biết tất cả, Zen'nō-sama.”
Rinrin khẽ cựa người, thưởng thức ảo giác đầu tiên cô có được. Nước mắt lăn dài trên mi, như một phản ứng tự nhiên của cơ thể trước tương lai sắp tới.
.
.
.
Megumi nghiền ngẫm những tấm bảng đá thật lâu, những ngón tay miết trên những chữ cái vướng máu khô lồi lõm. Đôi mắt đỏ ma mị khẽ ánh lên một tia thấu tỏ giữa ánh lửa lập lòe.
“Em hiểu rồi, onee-chan!”
“Muốn giết được ông ta, chúng ta phải cắt đứt mối liên hệ với Thần Trụ!”
Đánh dấu