Một ngày nào đó, gần thôi.
Không có địa điểm.
Đâu ai muốn nhặt lại một cành hoa đã chết.
Gió nhẹ thổi đến đùa giỡn với mái tóc rối bù của hắn, tựa như đang cố tình kéo hắn ra khỏi cơn mê. Phải, hắn đang chìm trong mộng tưởng, luôn luôn chìm trong giấc mơ rối rắm này, một giấc mơ quá đỗi dịu dàng, quá đỗi bi thương, với hắn. Đưa mắt nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt, đôi mắt nâu kia đã tan đi phần nào vẻ trống rỗng, nhưng, không phải là hoàn tòan.
Từ hôm đó, Tử Hoa đã nhớ lại được rất nhiều chuyện, cảm xúc cũng theo đó mà trở về theo, đã biết thế nào là ngon, thế nào là đắng, thế nào là vui, thế nào là đau. Tất nhiên, bi thương chính là cảm giác rõ ràng nhất. Một nỗi ám ảnh từ quá khứ đã khiến hắn như thế, đó cũng là lí do mà hắn chết, và thành quỷ.
Bình an kết, hắc diệu thạch, Bỉ Ngạn hoa, vong tình thủy.
Một giây hạnh phúc, một đời đau lòng. Thử hỏi xem thiên đường cách địa ngục bao xa. Dẫu có là một kết thúc bi thương đi chăng nữa, nhưng rồi vẫn chẳng thể buông tay nhau được. Duyên phận là vậy, cứ mặc đi, cứ quên đi, đôi ta thực sự đã mệt mỏi lắm rồi.
...
Nếu đã vậy, ngươi còn muốn nghe không?
Đó là chuyện rất lâu rồi, khoảng hai ngàn năm trước. Khi hắn còn sống.
*Flashback*
Như lệ thường, vào mỗi trưa, những người trong thôn tụ tập lại trò chuyện với nhau, họ nói rất lâu và các câu chuyện đó với nó thì chẳng có gì vui vẻ hết. Không như những đứa trẻ khác, thể trạng của Tử Hoa lúc còn nhỏ không được khỏe mạnh lắm, không thể phụ giúp gia đình trong những việc như làm đồng, chăn trâu, thằng bé đó, lúc nào nó cũng cầm theo một trái banh nhỏ và chơi một mình. Riết rồi cũng thành quen, cũng chẳng còn ai hỏi han hay ngó ngàng đến nó.
Vậy, chơi một mình có vui không?
Không biết nữa.
Nó thậm chí còn chẳng biết làm gì với quả bóng to tròn kia. Nó không quan tâm mấy… Có lẽ cuộc đời nó sẽ thật ảm đạm, chẳng chút sóng gió rồi. Nếu như nó không cố bắt chuyện với người khác, nếu như nó vẫn cứ tiếp tục chơi một mình thế này.
Đôi khi, Tử Hoa vẫn thường nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa, có thể là chúng đang đuổi bắt, có thể là chúng đang đánh trận giả, có thể là chúng đang thả diều. Đó, toàn là những trò mà nó không thể chơi, cha mẹ nó không cho phép nó. Cũng có chút ghen tị, thật đấy.
Hôm nay, sau khi cùng mẫu thân đi chợ xong, nó lạch bạch cầm bóng đi chơi. Hay nói đúng hơn, là nhìn người ta chơi. Đi được một đoạn, nó gặp một đứa trẻ bằng tuổi. Nó biết tên người này, là Mạc Tử, mẫu thân nó thích cậu ta lắm, lúc nào mẫu thân cũng bảo nó phải học theo cậu ấy, phải mạnh dạn hơn khi nói chuyện với người khác. Nhưng không, nó lại không học theo được, người lớn lúc nào cũng thật đáng sợ, bao giờ họ cũng lấy người khác ra làm đề tài. Nó ấy, không thích được chú ý nhiều như vậy, còn Mạc Tử, chắc không như nó đâu ha. Cậu ấy lúc nào cũng như mặt trời ấy, luôn luôn mỉm cười, luôn luôn nhiệt tình.
Đứng đối mặt với Mạc Tử một hồi, nó rụt rè chìa bóng ra, đầu hơi cúi vì sợ. Nó chưa từng bắt chuyện với người khác, ngay cả mẫu thân, rất ít khi trò chuyện. Giọng nói nho nhỏ, run run, nó lo rằng bản thân sẽ phát âm sai.
_ C.. Cậu... Muốn chơi bóng với tôi không?
_ Tất nhiên rồi.
Cậu ta cười, tay chìa ra xoa đầu nó. Lúc đó, nó thực không ghét cái cảm giác ấm áp mà người kia mang lại đâu. Nó thich lắm đó. Có điều, sau này nó đã lỡ quên đi rồi.
Mà cũng từ khi đó, nó đã có một người bạn. Duy nhất. Cũng là cuối cùng. Trong kiếp người đau khổ này.
Khi đó, Tử Hoa chỉ mới sáu tuổi.
....
Vào một ngày trời mưa của hai năm sau, nó ngồi trong nhà cùng mẫu thân học làm bình an kết. Mẫu thân của nó khéo tay lắm, cái gì cũng làm được hết a, nó ngưỡng mộ mẫu thân lắm. Nghĩ rằng bản thân có thể cùng mẫu thân trò chuyện đôi câu, song, cuối cùng nó vẫn không thể làm được. Cả buổi, ngoài mẫu thân lên tiếng chỉ nó, nó không hề nói một từ.
Bình an kết, nó làm được hai cái, một màu đỏ và một màu xanh, cơ mà, chúng nhìn chẳng khác gì một cái dây trang trí thì bình thường hết, không đáng tin cậy, liệu có thể đem lại bình an không? Cần trang trí thêm a. Nó nhanh nhẹn lấy trên bàn xuống một đồng xu, mắt liếc lên nhìn mẫu thân, rụt rè. Trước giờ nó không hề xin gì từ người, lần này, nó cũng nên...
_ Tử Hoa, con muốn nói gì sao? - Mẫu thân xoay đầu nhìn nó, dịu dàng hỏi.
Nó gật nhẹ đầu, tay cầm hai đồng xu hơi đưa lên.
_ C.. Con lấy hai đồng xu n.. này, được không?
_ Được chứ - Người cười, tay mềm xoa đầu nó.
Được mẫu thân cho phép, nó có chút vui vẻ, miệng nói 'đa tạ', tay nhỏ liền luồn dây qua cái lỗ tròn tròn ở giữa đồng xu. Nếu có thêm đồng xu này 'mua chuộc', ma quỷ xấu xa sẽ không thèm quấy phá cậu ta đâu ha? Làm xong cả rồi, nó chờ trời tạnh mưa rồi chạy ra ngoài.
Tất nhiên, là đi tìm Mạc Mạc rồi. Nó muốn tặng cậu ta cái này. Mỗi đứa một cái thì sẽ rất vui.
Đi hết hai con đường, nó thấy một ca ca tóc đen. Cao lắm, không phải người nơi này nữa. Là ai vậy? Mắt nâu sợ sệt, toan đi qua người này, vờ như không chú ý. Ấy mà, nó không nhìn người ta không có nghía là người ta không nhìn thấy nó nha. Chưa kịp vượt qua thì đã bị gọi lại.
_ Hiền đệ này, liệu đệ có thể nán lại đây một lát được không?
Nó dừng chân, cúi cúi đầu, chân hơi lùi. Tự nhiên bị bắt chuyện bởi người không quen thế này, thật sự là không thấy thất lễ sao? Vì cúi đầu, nên nó mới không thấy được mặt của ca ca kia.
_ Ta có một món đồ nhỏ, nó có duyên với đệ, nếu đệ không chê thì có thể nhận nó được không?
Trong gió, nó nghe thấy có tiếng cười nho nhỏ từ ca ca lạ mặt kia. Đầu cũng ngẳng lên vì tò mò. Và, nó bắt gặp ánh mắt vui vẻ của người nọ, đôi mắt đỏ híp lại, khoé môi hơi cong tạo thành ý cười nhẹ. Tay ca ca đưa vào trong tay áo, vội lấy ra một viên đá nhỏ màu đen. Nhìn thật lạ mắt.
_ Đẹp không? Tặng đệ.
Ca ca cười nói, đoạn, đưa cho nó viên đá ấy. Nó rụt rè nhận lấy mà mắt không khỏi dán chặt vào ca ca kia. Nửa tò mò nửa hoài nghi. Phụ thân đã nói nó, nếu gặp người lạ thì không nên tiếp xúc quá nhiều, đề phòng bị ma bắt. Cơ mà, ca ca kia nhìn không giống ma tẹo nào. Nó lấy viên đá từ tay ca ca, miệng lẩm nhẩm câu 'đa tạ' không lớn. Và chợt, nó lại thấy thế này thì không công bằng tẹo nào.
_ Ca ca, huynh đưa đệ cái này rồi, vậy đệ tặng huynh cái này nha. Coi như ta trao đổi.
Nó kéo kéo vạt áo ca ca, dúi vào tay ca ca một cái bình an kết màu xanh. Dù nó không biết viên đá màu đen kia có giá trị thế nào, nhưng, bình an kết của nó chắc sẽ không thua đâu. Bình an kết của nó làm, rất linh nghiệm đó. Rồi, ca ca bật cười, lấy bình an kết của nó và đeo vào thắt lưng.
Không hiểu. Sao ca ca lại cười?
_ Hiền đệ, nếu chỉ có món quà này thì ta nghĩ không đủ đâu. Chi bằng đệ gả cho ta đi, được không? Ta nhất định sẽ yêu thương đệ suốt kiếp người này.
Ca ca kia nói thật bình thản, như đã chuẩn bị trước rồi vậy. Nó ngơ ra đó, mắt nâu nửa hiểu nửa không nhìn ca ca. Hưm, nó biết cưới là gì, nhưng đó là giữa một người nam và một người nữ. Như phụ thân và mẫu thân ấy. Nhưng mà, ca ca kia và nó đều là nam nhân, sao có thể cưới được? Đến đây, nó liền lắc đầu. Ca ca nhìn thấy thì cũng chỉ xoa đầu nó một cái. Dặn dò thêm một chút.
_ Chà, vậy thì xin cáo từ. Hiền đệ, nhớ giữ thật kĩ hắc diệu thạch, nó có duyên với đệ. Đi đường cẩn thận.
Và ca ca kia rời khỏi. Đứng nhìn bóng lưng ca ca đi khỏi, nó thẩn người, mắt hết nhìn viên đá đen kia rồi lại nhìn lấy bóng lưng đang dần khuất sau bụi cây. Chẳng hiểu sao, nó vẫn nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày gặp lại ca ca kia.
Tất nhiên, sau khi ca ca đi hẳn, nó tiếp tục chạy đến nhà Mạc Mạc. Nếu hôm nay không tặng cậu ấy, nó sợ rằng bản thân sẽ quên mất. Nếu vậy thì thực không tốt, không tốt đâu nha. Vượt qua những con đường quen thuộc, nó nhanh chóng nhìn thấy bóng hình của Mạc Mạc ở gần đấy. Cậu ấy hình như là đang định đi đâu đó. Tiến đến, Tử Hoa cố tỏ ra vui vẻ, cố cười một cái, nó chìa bình an kết ra.
_ Mạc Mạc, mẫu thân có dạy tôi làm cái này. Tặng cậu.
Cảm giác lúc đó, vừa là hồi hộp, vừa là mong chờ. Song, trẻ nhỏ ngốc ngếch, ngay lúc đó vẫn chẳng thể nhận ra rằng chính tâm đang rung động.
...
11 tuổi. Tử Hoa nghiêng nghiêng đầu, hết sờ trán rồi lại sờ tay, hết chu mỏ rồi lại tìm khăn ngâm nước ấm đắp lên trán. Một phen 'dọa' mẫu thân lẫn phụ thân cười không nhặt được mồm. Tiểu tử ấy dạo gần đây còn bắt chước người ta viết thư nữa đấy, thêm cả chuyện ngâm thơ, uống trà. Chỉ cần nhìn qua thôi sẽ không thể không cười được.
Thơ thì toàn táo và táo, nào là, táo nhà ai hỡi táo nhà ai, nào là, rụng trước nhà ngươi một trái, mau đưa ta. Còn thư từ, chủ yếu là viết cho mẫu thân và phụ thân đây thôi, cả Mạc Mạc nữa. Nội dung... Thật không thể nói được. Sai chính tả.
_ Hoa Hoa, con đang làm gì vậy?
Mẫu thân hỏi nó. Tử Hoa liền đưa mắt ngơ ngác ra nhìn lại.
_ Con đang... Đang làm gì vậy mẫu thân?
Nó hỏi ngược lại mẫu thân. Tay mãi đặt lên trán. Mẫu thân bật cười, tay không chịu được mà nhéo nó một cái.
_ Sao con lại đặt tay lên trán vậy?
_ A.. Tại vì con thấy mặt rứt nóng. Tim cũng đập nhanh hơn nữa. Mẫu thân, Hoa Hoa bị phong hàn rồi sao?
_ ... Tầm bậy. Nói mẫu thân nghe, là con đang thích ai đó hửm?
Lời vừa xong, mặt nó biến sắc rõ ra trông thấy.
_ Hở? Thích, không phải là con phải gả cho người ta rồi bị bắt làm trâu làm bò cho người ta suốt đời đó hả?
_ Ai nói con chuyện đó?
_ Là phụ thân.
....
16 tuổi. Sức khỏe của hắn rất tệ. Cả ngày đều phải quanh quẩn bên giường bệnh. Mẫu thân mói, nếu không có thuốc và những buổi trừ tà của các đạo sĩ, có lẽ đến giờ hắn đã không thể sống được. Lòng vừa mang bệnh lại ôm tương tư, với hắn, mỗi ngày, chỉ cần được nhìn thấy Mạc Mạc qua khung cửa sổ, được cậu ta hỏi thăm vài câu, chính là đã rất tốt rồi.
Người nghĩ xem, tương tư ấy, sau bao năm thì đã lớn đến nhường nào rồi? Có khi, đã thành một cái cây non không chừng. Mạc Mạc chắc chắn cũng thích hắn. Vì cậu ta quan tâm đến hắn, luôn luôn. Chỉ có mình hắn thôi.
Song, đó lại là do hắn ảo tưởng mà ra.
...
Và 17 tuổi. Năm cuối cùng của hắn.
Hôm đó, hắn đứng đối diện với Mạc Mạc, tâm trạng cực kì hồi hộp, vui buồn hoà vào nhau. Tay mân mê viên đá đen, hắn hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần rồi nói với Mạc Mạc.
_ Mạc Mạc, ta thích ngươi. Suốt năm năm qua, ta đã rất thích ngươi... Ngươi có thể đoạn tử tuyệt tôn, cùng ta sống đến đầu bạc răng long không?
Lời nói đó là thật lòng. Nhưng ngươi lại không nhận.
Từ chối. Sau đó, ngươi bỏ đi. Bỏ mặc ta đứng đấy. Nắm chặt viên đá đen mà ca ca năm xưa tặng, ta dặn lòng không được khóc.
Thử hỏi xem thiên đường cách địa ngục bao xa, tại sao ta lại có thể chỉ vì một câu nói mà lập tức từ thiên đường lập tức rớt xuống địa ngục nhanh như vậy?
Hôm ấy trời mưa, bệnh hắn cũng nhờ đó mà trở nặng thêm. Ai bảo vừa bệnh dậy mà đã đi dầm mưa rồi. Con đau ấy không nhẹ, là rất nặng, từ tim tới phổi, khắp ngực chỗ nào cũng đau. Là đang 'khóc' dùm cho hắn. Chúng khóc nhiều đến nỗi, cả việc thở với hắn cũng thật khó khăn đi.
Thầm trách bản thân nặng tình, thầm trách bản thân ôm tương tư. Bảo rằng phải bỏ đi, phải quên đi rồi lại vẫn nhớ. Kí ức, đâu phải muốn quên là quên. Con người mà, cầu bất đắc là chuyện bình thường. Ngồi trên giường uống một ít trà, hắn không định sẽ làm mẫu thân lo lắng. Giả vờ một chút cũng không sao.
_ Hoa Hoa, con có sao không?
Từ cửa bước vào, mẫu thân vui vẻ, tay người cầm một bó hoa. Màu xanh. Là tử dương hoa. Trùng hợp thật, đều là tử cả. Hắn đưa mắt nhìn mẫu thân, ý cười của người vẫn đọng lại nơi đáy mắt.
_ Không sao - Hắn mỉm cười, rất ôn hoà - Mẫu thân, người mang bó hoa đó vào đây làm gì?
_ Trang trí cho phòng của con. Phòng của con lúc nào cũng nồng mùi thuốc, ta nghĩ, thêm một chút hoa sẽ đỡ hơn. Con có nghĩ vậy không?
_ Ân
Và mẫu thân cắm bó hoa tử dương ấy vào một cái bình trên bàn. Xong, người bắt đầu kể cho hắn nghe về mấy chuyện xảy ra gần đây. Bảo hắn đã ưng ai chưa, Lan Lan nhà tam thẩm rất tốt, Như Mai nhà kia cũng không tồi. Ấy mà, hắn chẳng nghe từ nào hết. Mi mắt rũ xuống, hắn thả lỏng người, mắt nhìn chằm chằm lấy bó tử dương kia. Có thể hiểu là hắn đang ngắm hoa, cũng có thể hiểu là hắn đang suy nghĩ, chỉ là, hắn nghĩ gì, hắn cũng không biết nữa. Trong một thoáng vô thức, hắn chợt hỏi.
_ Mẫu thân, dẫu là sau này, con vẫn có thể gọi người là 'mẫu thân' chứ?
Lúc đó, người cười. Tay nhéo mặt hắn một cái.
_ Còn không thể sao? Cái thằng nghịch tử này!
Nụ cười khi ấy, có lẽ là ấn tượng sâu sắc nhất của nó về người. Ngay cả khi Tử Hoa có làm quỷ, dẫu là lướt qua, chắc chắn sẽ xoay đầu lại, miệng dù không thể nói trọn hai chữ 'mẫu thân', nhưng vẫn có thể trao lại người một cái cười dịu dàng, cùng một tiếng 'xin lỗi'.
Ta, chính là nợ mẫu thân một đời làm con. Đã khiến người đâu khổ quá nhiều rồi, sau này có lẽ vẫn không thể bù đắp... Chỉ mong, sau này, khi tái ngộ, ta muốn được nhìn người vận áo đỏ, cùng phụ thân vui vẻ mà sống tiếp trăm năm vạn kiếp.
...
Trăng đêm đó thật đẹp, thứ ánh sáng nhàn nhạt như xoá tan cái mệt mỏi của hắn. Thở dài, hắn nâng chén, uống lấy ngụm trà nhạt đầu tiên, vô tình nuốt vào một cánh hoa. Bỏ thêm hai cánh hoa vào miệng, hắn nhai kĩ rồi nuốt xuống. Vị không ngon lắm, hắn vẫn thích những món ăn mà mẫu thân làm hơn. Hôm nay thức ăn của mẫu thân làm thực rất ngon. Nghĩ vậy, hắn lại ăn thêm vài cánh hoa nữa.
Mắt đưa lên nhìn trăng, gió đêm thổi tung mái tóc nâu của hắn, nhẹ rung những đóa hoa xung quanh. Hữu ý, hắn nở nụ cười khổ nhìn trăng, mày nhíu lại tỏ ra bất lực. Và bật cười. Cũng chẳng để ý đến cơn đau đớn đang ập đến, cách thở cũng không còn đều đặn như thường. Lấy thật nhiều cánh hoa, chất đầy cả nắm tay, hắn bỏ vào miệng hết thảy. Vội thúc đau đớn hãy mau mau đến đi.
Hoa không vị vì đó chẳng phải thức ăn. Độc dược không vị vì người ra đi không thích vị đắng.
Hắn cứ ăn mãi, đến khi bản thân ngã xuống, người đè lên những bông hoa màu đỏ thắm. Bụng hét lên từng hồi đau đớn, mặt ướt đẫm mồ hôi, hắn thở dốc, tay nắm chặt lấy một cành bỉ ngạn nào đó. Đôi mắt nâu mới nãy còn sáng tỏ nay đã chẳng còn phản chiếu hình bóng nào. Tâm, độc nhất một hình bóng, âm thầm mong người sẽ đến, sẽ lại hỏi thăm, sẽ lại lôi hắn đi, sẽ... lại là ảo giác.
Mạc Tử, ngươi không cần phải tới đâu. Làm phiền ngươi mãi cũng không tốt. Ta với ngươi không có duyên phận, là ta tự đơn phương ngươi. Sau này, ta không muốn gặp lại ngươi nữa. Không bao giờ. Vậy nên, những chuyện về ngươi, hãy để ta quên hết đi, nhé.
Tay buông ra, mắt nhắm lại, hơi thở ngừng hẳn, thân nhiệt xứ thể mà bị khí lạnh bao trùm. Đau đớn đã ngừng rồi.
Giữa một khoảng rừng đỏ rực, có một thiếu niên tóc nâu bị hoa bao phủ, bên cạnh hắn là một chén trà, một giỏ đựng đầy hoa, màu xanh.
Tử Hoa, chết cũng phải ở cạnh tử hoa.
Ngươi chưa từng tan nát cõi lòng
Có thể nào hiểu lòng ta bi thiết?
Đừng hỏi vì ai ta rơi lệ
Tất thảy đều đã muốn lãng quên.
...
Trước mắt hắn, chỉ là một hàng dài người đang đứng xếp hàng. Từ khi đến đây, hắn đã tự hiểu đây là đâu rồi, thân nhẹ như không, khắp nơi phủ một tầng giá lạnh, vượt qua một hồ nước, đi qua một rừng hoa đỏ. Và sau đó, là đến uống Vong Tình thủy. Mắt liếc sang đằng xa, nhìn chằm chằm tảng đá Tam Sinh gần đấy, tự hỏi liệu có thể đứng đấy chờ người thêm một chút được không.
Tự cho bản thân hy vọng rồi lại mắng rằng mình ngu ngốc. Dẫu là trăm năm, cậu ta cũng không yêu hắn.
Vong Tình thủy, Mạnh Bà thang. Uống một chén, qua một kiếp. Bản thân hắn dần như một con búp bê vô hồn, mọi chuyện tuỳ người quyết định, ngay cả nhận thức cũng là một mảng xám nhạt màu. Âm thầm chờ đợi đến lượt.
...
_ Mạnh Bà, ta có thể uống nhiều hơn một chén... được không?
Có quá nhiều chuyện cần quên. Một chén, ta sợ không đủ.
_ Không cần, một chén là đủ rồi. Của cậu đây.
Chén nước được đưa đến, hắn không ý kiến mà đưa tay ra nhận lấy. Phản chiếu trong đôi mắt kia, là một màu nước trong, như nước lã.
_ Ân.
Nói rồi, hắn nốc hết cả chén, uống sạch. Mọi chuyện vui buồn đều như mây mà tan hết. Chừa lại một linh hồn trống rỗng. Cả thất vọng, cả tuyệt vọng đều chẳng còn nữa. Duyên coi như cắt bỏ từ đây, một chút cũng không quyến luyến.
Cho ta một chén vong tình thủy
Đổi lấy một đêm không lệ rơi
Tất cả chân tâm và thật ý
Như mưa rơi như gió thổi xa vời
Yêu đã trao đâu thể nào lấy lại.
Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, hắn, đã cảm nhận được cái gì đó rất ấm áp, rất dịu dàng. Rồi thôi.
...
_ Ngươi là ai?
Hắn hỏi kẻ trước mặt. Mái tóc nâu, đôi mắt vàng lạ lẫm. Đây là ai? Hắn không nhận ra. Tay chậm chạp rút về, hắn lùi bước, hành động chẳng khác gì một cỗ máy, ngay cả giọng nói cũng không biểu tình.
_ Đừng chạm vào ta.
Ấn tượng đầu tiên của hắn về người này. Là rất tồi tệ. Ngay cả một cái chạm, một cái nhìn, hắn cũng không thích. Chẳng rõ là sao cả.
*End Flashback*
Mạc Mạc giấu hắn hai ngàn năm, nhưng cũng chẳng giấu được hết đời. Ngón tay thon dài đẩy đẩy viên đá đen kia. Viên đá này những gì mà hắn còn giữ lại từ kiếp trước, như ca ca lạ mặt nói, quả nhiên là rất có duyên với hắn.
Viên đá đen, hắc diệu thạch, đừng khóc nữa.
Dù chân tình năm xưa đã được đáp lại, ám ảnh vẫn là ám ảnh. Hắn không thể không nghĩ nhiều như xưa. Giá như mọi thứ đơn giản lại một tí, giá như... Giá như hắn chưa từng nói 'giá như'.
Trên đời này, cụm từ bi ai nhất, chính là 'giá như'.
Ta và ngươi không thể có cái 'răng long đầu bạc' được rồi Mạc Mạc. Cũng không thể là 'thiên trường địa cửu'. Lần này, ta chỉ mong ta và ngươi, cùng nhau song hành như trước đây. Có lẽ không phải vĩnh cửu, nhưng cũng là hạnh phúc. Được không?
Đánh dấu