Ước mơ.
Thanh xuân.
...Tình cảm.
Đó là tất cả tôi bỏ lại năm đó.
Anh của tuổi 17, cuối đầu nhìn em, mỉm cười ngây ngô.
Trích từ một mẩu hồi ức bị thất lạc của Ninh Tiêu: Thanh xuân, ánh mắt, vụt mất, biến tan.
Một mùa nào đó của hai năm trước. Khi em, khi tôi, khi hai ta vẫn còn gặp nhau trên lớp.
_ 【. . .】, 【. . .】, tao muốn ăn cái này! Ê ê, mày mua cho tao thêm cái kia đi!! Mày nhìn mày đi này, ăn ít như vậy thì mốt sau đẹp được hả?! Hông đẹp là mốt tao không thèm cưới mày về nhà tao luôn đó nhé!!
Tôi vộ vỗ đầu em, tỏ vẻ khinh thường tột bậc. Tay ôm một núi bánh kẹo, tay nhéo nhéo má em, rồi lại vò vò đầu em.
Rất vui vẻ.
Vô tư.
Ngây ngô.
Không màng tương lai.
Cứ nghĩ thế này là vĩnh viễn, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ chỉ có như vậy.
Chỉ có hiện tại, không có tương lai.
Cho đến khi tôi nhận ra bản thân là thế nào.
Cho đến khi tôi vùi mình vào một không gian trắng toát, đầy mùi thuốc khử trùng. Tôi chỉ biết nằm yên và ngủ, cố gắng để giấc ngủ giết cả tôi, đừng để tôi tỉnh lại, để tôi chìm sâu vào tiềm thức đi, là vừa.
Nhưng không.
Tôi đi rồi, đi rồi thì đứa ngốc nào sẽ cưới em về được?
Tôi muốn... muốn..
_ 【. . .】, năm sau tao muốn cùng mày đi ngắm pháo bông. - Tôi cười tươi như mình chẳng bị gì cả - Năm sau tao sẽ xuất viện ngay thôi, cho mày thêm mấy tháng nữa được tự do đó! Năm sau tao về cưới mày ngay thôi!
Lúc ấy, tôi đã rất chắc chắn về câu nói của bản thân. Mặc cho biểu cảm không mấy tốt đẹp của bác sĩ. Tôi biết mà, thời gian là một đường thẳng.
Tôi sắp hết thời gian rồi.
_ Mày cũng hứa với tao đi.
Tôi không muốn em đau lòng.
Mùa đông, thời gian của tôi đã đến mức giới hạn. Khi tôi đang nằm ngoài sân bệnh viện, tựa người lên cỏ xanh, ngồi vẽ trên tờ giấy trắng hình chú thỏ bông của cô bé nào đó.
Tôi muốn cho em xem bức vẽ này. Tôi ôm bức vẽ thật chặt trong tay.
Bỗng, tôi thấy bản thân buồn ngủ làm sao, mi mắt cứ nặng trĩu.
Tôi thiếp đi.
Và chẳng tỉnh lại nữa.
Bức tranh vẫn nằm nguyên vẹn trên tay tôi, nhưng hồn tôi đã đi đâu mất rồi.
Không thể nói, không thể cười.
Tôi nhận ra mình chết rồi.
Bỏ lại thanh xuân. Bỏ lại hoài bão. Bỏ lại tất cả. Bỏ cả em. . .
Tôi xin lỗi. Pháo hoa. . .
Đánh dấu