Ngoại truyện.
Thần nữ
Tel'aran'rhiod, hay còn gọi là Thế giới của giấc mơ - còn nơi nào thích hợp hơn để các Anh hùng nghỉ chân trước khi 'Bánh xe định mệnh' lại đưa họ trở vào 'thực tại' để thực hiện vận mệnh của mình một lần nữa?
Nếu thế giới của bạn là một trong những sợi dọc trong tấm dệt lớn của Bánh xe Định mệnh, thì Thế giới giấc mơ chính là những sợi ngang. Tất cả những 'thực tại' xảy ra trong rất nhiều những vũ trụ song song đan xen vào nhau, tạo thành Mẫu dệt lớn. Định mệnh xoay như Định mệnh muốn, Thời đại đổi dời, ký ức hóa thành huyền thoại, và huyền thoại nhạt vào quên lãng cho đến ngày Thời đại tạo thành huyền thoại lại trào lên...
_ The wheel of Time, Robert Jordan.
Những đứa trẻ say ngủ dưới bóng mát của đại thụ Tylion, gió trưa hiu hiu lùa từng đợt qua cửa sổ trống. Căn chòi gỗ đu đưa nhè nhẹ, mộng gỗ cà vào nhau tạo thành từng nhịp cọt kẹt như đưa võng. Diệp lục xanh, rêu ẩm, địa y. Giấc mơ của những đứa trẻ nhuộm một màu xanh man mác.
Trong giấc mơ của mình, Gael đang giúp cha thu hoạch ô-liu. Họ trải một tấm bạt vừa thưa vừa rộng dưới gốc cây, rồi bắc thang tựa vào thân cây, cầm cào cào mạnh để quả rơi xuống. Hai tay đứa trẻ đeo găng dày, cành ô-liu rất khô, lá dài và dày xanh bàng bạc dưới nắng. Trời xanh ngắt một màu. Thật kỳ lạ, ở một góc nhỏ nào đó sau đầu, tâm trí Gael vẫn láng máng cảm nhận được một điều gì đó không thực. Có lẽ, chính cậu mới là 'không thực'. Cậu chưa kịp nghĩ sâu hơn nữa thì chợt nhìn thấy một người đàn bà cúi người xem xét những quả ô-liu. Bà ta vươn tay nhặt lên một quả, và ăn thử.
Rồi vội lèo ra.
Quả để ép dầu, không phải để ăn. Gael phì cười khiến người đàn bà ngẩng đầu nhìn lên, thẳng trước mắt cậu là một khuôn mặt vừa quen vừa lạ. Những lọn tóc đen rất dày buông trên vai, bà ta nhìn giống một nữ thần.
"Đất tốt quá." - hàng mi dài khép lại, bà ta nghiêng người nửa quỳ áp tay lên mặt đất, khóe miệng cong lên thành nụ cười.
Người đàn bà lạ nhặt mấy hòn đất lên rồi bóp vụn, bụi đất dính trên những ngón tay dài. Mùi đất khô phơi dưới trưa nắng phảng phất quanh mũi Gael, thật hơn bao giờ hết, gây gây lại thân thiết vô cùng. Đứa trẻ ngơ ngác mất một lúc, rồi từ từ ngạc nhiên, từ từ há mỏ.
Người đàn bà phủi hai bàn tay vào nhau, bôi bôi vào váy, rồi đưa tay lên vò đầu Gael:
"Đất tốt." - lại lẩm bẩm một câu.
Đất tốt cũng không phải là do một mình công của cậu nha. Cậu cũng không phải là đầu đất... nha...
Đến khi nhìn lại thì người đàn bà đã biến mất rồi, chỉ còn lại một mình Gael với ráng chiều. Từng đụn mây lớn hắt ánh tà dương cuối ngày, những mảnh nắng rực rỡ trộn lẫn với những mảnh mây mang màu đậm hơn nhìn nằng nặng nước mưa. Sóng nước lăn tăn nhuốm vẻ lười nhác.
Mảnh vườn ô-liu vốn nằm chênh vênh trên sườn đồi, nhìn xuống dòng Arda rộng lớn hiền hòa. Đứa trẻ phóng mắt ra xa nhìn những hàng thông và bách nhấp nhô, một vài mái đỏ lêu bêu nhả khói xa xa, từng vạt vườn tược đan xen thoai thoải chạy liền xuống tận rìa nước. Sirmione như một tấm thảm thêu pha trộn giữa ba sắc vàng, lục, và lam.
Thật dài. Thật rộng. Thật xa.
Đứa trẻ tỉnh dậy trong tiếng nước cuồn cuộn của sông Trebbia dưới chân đại thụ Tylion, tiếc nuối nhớ đến những triền đồi ngả màu cỏ xanh đan xen với nắng thu, và nghĩ thầm rằng đứng trên cao cảm giác như vươn tay ra là có thể chạm vào hơi ấm của mặt trời đậu trên từng ngọn cây nhỏ xinh nhọn nhọn.
Gael bò dậy, leo khỏi gian chòi ngủ xuống dưới gốc cây, cũng nửa quỳ vươn năm ngón tay cắm xuống mặt đất mềm rồi đào lên một vốc. Cẩn thận xem xét nắm đất giữa hai lòng bàn tay, khóe miệng cong cong như đang ra chiều suy nghĩ.
You taught me the courage of stars before you left, how light carries on endlessly, even after death.
With shortness of breath, you explained the infinite, how rare and beautiful it is to even exist.
Đánh dấu