Nó vốn dĩ chỉ là một con quái vật, chiến đấu phục vụ cho chỉ duy nhất một người. Nhưng người đã đi xa, liệu có thể tiếp tục sống? Người đã hứa sẽ quay lại đón nó, nhưng đời người ngắn ngủi trong khi nó là sinh vật bất tử, làm sao có thể? Nó đã hứa với người sẽ thay người bảo vệ nơi này cho đến khi người trở về, nhưng bị chôn chân trong căn phòng này, chỉ khi nào có kẻ muốn chôm chỉa hay có ý định làm tổn hại đến lâu đài, sợi dây xích mới nới lỏng, và nó có thể trở về bản chất hoang dại của mình.
Red Madam thắp một ngọn nến và men theo dãy hành lang bí mật đó, hàng lang đạc biệt này có khá nhiều cánh cửa, tất nhiên chúng đều bị khóa và mặc dù nàng có là chủ mới của chỗ này thì cũng không sao mở được, toàn bộ đều đưa cho Philips cầm rồi, mà Philips thì lại đang ở chỗ ở cũ cùng với mấy cô hầu, làm gì có ở đây. Thế nên Red Madam dù to mò lắm cũng chỉ dừng lại ỏ mức mở không được thì bỏ đi, không có ý định phá nát cửa để đi vào. Cuối hàng lang cũng lại là một cánh cửa bị khóa.
_Chán thật. Lại uổng công rồi.
Đúng lúc Red Madam quay lưng đi, cánh cửa bỗng dưng mở ra, một luồng khí kỳ lạ từ bên trong thổi ra khiến nàng lạnh sống lưng. Nàng quay lại, đối mặt với không gian đen ngòm bên trong. Rọi ánh nến vào, Elizabeth vẫn không thấy gì ngoài bóng tối dường như đã nuốt chửng mọi thứ ánh sáng. Nàng tò mò bước vào. Ngay khi tà váy đã hoàn toàn ở bên trong, cánh cửa bất ngờ đóng sầm lại, tiếng lách cách kim loại vang lên, ngọn nến trên tay nàng vụt tắt. Một thứ kỳ lạ chuyển động sột soạt trong bóng đêm.
_Là kẻ nào dám nhốt ta tại đây? Mau mở cửa, không ta sẽ giết chết bọn ngươi!
Nàng giận dữ hét lớn. Elizabeth không hề sợ hãi với bóng tối kinh hoàng xung quanh, cũng chẳng sợ sự tù túng, nàng ngay lập tức xoay người lại giâm lên cánh cửa. Nó không hề suy suyển và nàng lại tiếp tục. Tiếng kim loại đánh vào nhau không ngừng vang bên tai. Một tiếng nói nhẹ nhàng đầy ma mị lọt vào trong đầu nàng. Elizabeth từ từ bước lùi về bên trong, đến đúng giữa căn phòng, nàng đột ngột rút từ trong chiếc váy đỏ thẫm của mình một con dao găm, xoay người lại đâm vào khoảng không.
_Di chuyển tốt hơn hẳn những kẻ ta từng gặp. Nhưng hụt rồi.
_Vậy sao? Nhưng ta không hề giống đám vô lại đó đâu, vì ta là Red Madam, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai trên đời.
Con dao của Elizabeth đâm vào sợi xích của con quái vật chứ không hề đâm trúng nó. Tuy vậy, nàng cũng đã đình hình được điểm yếu của con quái vật này, nó bị còng. Con quái vật như mọi khi vẫn sẽ chơi trò mèo vờn chuột đùa giỡn vói món ăn trước mặt mình. Nó lại tiếp tục bước thành vòng tròn trong căn phòng tối om này, từng bước một nhẹ nhàng như không, chỉ có tiếng kim loại vang lên trong bóng tối, tiếng lách cách của sợi xích. Red Madam không thể nhìn thấy nó, nhưng những tiếng động kia cũng đủ để nàng nhận ra nó đang làm trò gì, nó đang xem xét khả năng của nàng.
_Nếu người chịu đứng yên và mỏ của, ta sẽ tha chết cho ngươi, nếu không thì đừng trách. Dù ngươi có mạnh cỡ nào thì cũng bại dưới tay ta thôi.
_Thế cơ á? Suốt mấy trăm năm ta chỉ thua đúng một người, và cũng chỉ phục tùng mỗi một người thôi. Một đứa con gái như ngươi không có tư cách so sánh với Người.
Nó bất ngờ lao đến từ đằng sau Elizabeth, nhưng pahnr xạ của nàng cũng không hề chậm, con dao găm ngay lập tức chặn đứng móng vuốt của con quái vật, dù bản thân nàng cũng phải lùi lại không biết bao nhiêu bước vì con quái này quá khỏe. Ngay khi lưng nàng chạm tường, con quái vật đâm thẳng móng, Elizabeth cũng ngay lập tức cúi người xuống đâm dao lên. Con quái vật cảm thấy có sát khi bên dưới, vội tung đôi cánh dơi và bay lên trên cao hơn.
_Phản ứng nhạy đấy.
_Còn phải đến lượt ngươi nói nữa à?
Elizabeth dù trong lời nói đầy vẻ tự tin nhưng sự thực thì cô cũng cảm hấy cơ may sống sót khỏi đấy khá thấp. Mệnh danh Red Madam tự mình xử tử biết bao tên phạm nhân, hành xác biết bao kẻ bẩn thỉu, đôi tay nhuốm đầy máu và lúc nào trên người cũng là một màu đỏ rực của quyền lực và sức mạnh. Dù nàng chưa từng thất bại, nhưng con quái vật này cũng chưa từng để bất kỳ ai gặp nó mà còn sống thì chứng tỏ nó còn mạnh hơn nàng gấp vạn lần. Đứng dậy và sẵn sàng, nàng cầm con dao và ngó quanh, đôi mắt đã quen vói bóng tối rồi, cũng nhìn thấy rõ năm sợi xích bên trên.
_Xem ra cũng có kẻ bị giam.
Con quái vật lao xuống, Red Madam lấy dao chặn bộ móng rồi lập tức, bước sang một bên để tránh đi một phần sức lực do nó đè lên. Con quái vật vẫn có đà, nó sau khi không vồ được con mồi lập tức cào nát mặt sàn, giương bộ vuốt lên ngay sát mặt Elizabeth. May là nàng đã tránh đi, nếu không thì nàng đã thành xiên que rồi. Elizabeth lại xoay người định vòng ra sau con quái vật thì đụng phải một bức màn với những cái khung chắc động đậy.
_Tính trốn hả?
Con quái vật cũng xoay người, giương vuốt nhưng nó lại đâm vào khoảng không vì ngay khi phát hiện ra đôi cánh của nó, Elizabeth đã bám và nhảy ngược ra đằng sau, tránh được bộ móng và cũng nhờ thế mà nàng đâm được con dao vào vai con quái rạch một đường xuống tận giữa lưng. Elizabeth rút dao ra và vô cùng ngạc nhiên trước điều kỳ dị vừa xảy ra trước mặt mình. Vết rạch do nàng tạo ra đang từ từ liền lại. Nàng vội lùi lại, trong đôi mắt thoáng chốc có sự tuyệt vọng.
Đánh dấu