"Đã bảo chôn rồi cơ mà."
Thương thuyết, làm cho người ta hiểu mình tuyệt đối không phải điều con char hay má nó giỏi làm... nhưng không làm cũng có người chọc mông đi làm... Nên là cái post này có quá nửa của đồng chí aka má tương lai của char viết đó, không phải mị đêu ahuhuhu...
Vẫn còn thiếu, một chút hay là nhiều.
Đằng sau cái chạm nhẹ ngón tay lên môi, cánh hồng phớt khẽ lay động, còn đằng sau của đằng sau đó nữa, là nữ lãnh chúa trẻ tuổi đang kín đáo che dấu những nghĩ suy trong lòng. Thực ra cũng chẳng có gì cả, chỉ là chút cảm thán không chắc là đúng đắn hay có gì ý nghĩa. Mới vài phút trước đây nó cũng không có gì trong đầu ngoài suy nghĩ điên rồ vút qua, điên rồ, và lẫn sự lười biếng xét đến hậu quả trong đó.
Cùng lắm là cùng chết. Nó thích nói chữ "chết" đến chết đi được ấy.
Nó cũng muốn cười chết với cái giọng cao con gà mái mà nam lãnh chúa nào buột miệng thốt ra lắm, chỉ là nó mất toi khả năng bộc lộ cảm xúc thực ra đám đông từ lâu rồi, và chỉ bàn tay mảnh của nó cũng đủ che hết mọi biến chuyển nhỏ trên gương mặt nó rồi. Sau y, nam tước Emrys, là một nhân vật có thể cho là có tiếng nói nặng hơn phần lớn người ở đây, một trong ba tử tước của nhóm cựu học sinh Esperanca trước nó một khóa, tử tước Emeraldy Astrish của Arcana,
một nhân vật mà nếu để ý sẽ thấy kha khá điểm fate giữa nó và ngài khi hai người đứng cạnh nhau. Nó thấy nó thực sự cần cảm ơn ngài, dù nó không thích cái cảm giác đứng gần con mèo to xác của ngài cho lắm, mà cũng không phủ nhận nó có mơ hồ nghĩ đến viễn cảnh nó phải hòa nhã bắt tay y, con mèo đó, để rồi tự ớn lạnh. Người cuối cùng lên tiếng, là anh rể Mad Hatter, đã và luôn là chủ hòa, phải, trong tất cả những người ở đây anh ấy vẫn hợp nhất với vai trò đó, nó cho là vậy.
Y, kẻ nào đấy nó không buồn nhớ lấy tên tuổi mà não tự ý ghi nhớ. Nữ tử tước, phong thái chuẩn mực của đàn chị đi trước, của một quý tộc thực sự. Anh rể, lòng tin yêu cho gia đình, tất yếu của người sắp sửa gánh vác trách nhiệm của trụ cột gia đình. Và cơ số lãnh chúa, hiệp sĩ, quân nhân khác.
Tuyệt nhiên không có thanh âm nó muốn nghe, có lẽ đến chết vẫn khát nghe, khát thấy, hơn bất kì đạo lí, bất kì thứ ánh sáng sáng soi nào...
"Cảm ơn, ngài Astrish."
Và cảm ơn, nữ quân nhân chưa biết tên.
Nó nói, gật đầu nhẹ, thanh âm cũng nhẹ đủ để chỉ người đứng rất gần nghe được, cũng như câu nói gió bay liền sau đó của nó vậy.
"..."
Người ở đâu, người có đang nghe, người có đang nhìn... Người... có còn nhớ...
Băng giấy in gia huy Roseanne, với huyết thệ của nó, với cái chạm tay của người đứng đầu Arcana, với sự đồng nhất của những người lãnh chúa đã và đang lên tiếng với lòng thành giải quyết tình hình, được giao lại cho hai người lính giáp bạc, nâng giữ. Còn nó, thì đi, bước từng bước khoan thai về trước, không hẳn là bước đến gần Mad Hatter, chỉ là gần hơn với những người bên dưới, đủ để nhìn rõ hơn, đủ để cảm giác rõ hơn, đủ để một phần nào đó xóa đi một số nhập nhằng trong tâm khảm.
Những đốm sáng nhỏ li ti, đang dần chập lại thành một.
Con đường vẫn luôn tồn tại giữa đêm đen mịt mù, ngõ hẹp lắt léo lách qua những vật cản, và cũng vì nó quá mờ, quá hẹp, quá lắt léo, người nhìn thấy nó để đi cũng khó, mà khi đi rồi, không lạc, không nhầm bước chệch ra hỏi vương đạo cũng khó. Nó cũng đang lạc đấy thôi, lạc từ lâu rồi, nhưng tận cùng của chuỗi lạc nối tiếp này, biết đâu...
Vậy, sao tất cả những lời đã nghe, các vị, có còn chọn đường chiến?"
Dự là không có ai trả lời thẳng nó cả. Nó lại đảo mắt nhìn qua một lượt người. Đoạn, nghiêng đầu.
"Vẫn còn hoang mang, ư?"
Giọng nhẹ hơn.
"Là lẽ thường tình mà."
Nụ cười vẽ đường trăng non trên mặt nó, cùng ánh mắt thẳm đen, mi mắt hơi hạ.
"Các vị hoang mang, là đúng."
"Quyền lợi của các vị đang bị đe dọa, dù nhìn theo hướng nào, nên các vị hoang mang là đúng."
"Nhưng đừng quên rằng, các vị cũng có quyền lựa chọn, các vị cũng có quyền lên tiếng."
Đặt tay lên vị trí ở tim, nó tiếp lời.
"Chúng tôi ở đây, không phải chỉ có nhiệm vụ lãnh đạo các vị. Không phải chỉ có ép buộc các vị làm những điều đáng khiển trách. Đừng quên rằng chúng tôi, những lãnh chúa, còn có hai tai để nghe, còn trái tim để hiểu. Chúng tôi là người ở rất gần với các vị, sẵn sàng lắng nghe các vị, hỡi người dân đã sống ở đây từ bao đời. Chúng tôi là đại diện cho các vị, thay mặt cho tất cả các vị nói lên điều mà các vị mong muốn. Xin mọi người đừng quên điều đó.
"Chúng tôi tuyệt đối không phải kẻ thù. Chúng tôi là người lắng nghe."
"Vì vậy, hãy nắm trong tay vận mệnh của mình, hãy tìm cách xoay chuyển nó. Chúng tôi vẫn còn đứng đây, quân chưa ra trận, quyết định chưa được điều tới. Chúng tôi còn có thể giang tay ra và lắng nghe các vị, và dùng quyền hạn còn là nhỏ nhoi của chúng tôi để giúp đỡ các vị, đến với điều các vị thật sự cần."
Rồi hạ giọng, thanh âm trầm nhưng vẫn lan tỏa, giờ đây nhẹ như gợn sóng tỏa xa.
"Các vị vốn đã và đang có vai trò của riêng mình, một vai trò rất quan trọng mà ngài Mad Hatter đã nói đến. Chúng tôi hiểu, chúng tôi biết, người dân ở vùng đất phong quan trọng thế nào. Các vị cũng tự biết mà, phải không? Biết rằng mình rất quan trọng đối với đế quốc này."
"Các vị có thể không nghĩ đến, nhưng như các vị hiện tại, vẫn còn hơn nhiều những đối tượng khác, ở những vị trí khác. Các vị... vẫn còn có thể yêu thương, còn có thể hạnh phúc, còn có thể có một tương lai. Còn một gia đình, còn những người thương, còn một thân thể lành lặn khỏe mạnh đủ để ở bên... đủ để đem lại hạnh phúc cho họ, để xây dựng tương lai theo cách của mình, còn chúng tôi, còn triều đình là ánh sáng dẵn dắt, bảo vệ các vị."
Vẽ một vòng trở lại, cũng về với thứ nó không muốn nói đến, thứ nó thực sự... ganh tị vô cùng ở họ. Không phải nó đã đánh mất tất cả, chỉ là... Giọng nó bấy giờ, đã thành một thứ gì đó mà đứa viết từ chối mô tả.
Nó không có gia đình, nó không còn có thể ở cạnh người nó yêu thương nhất, thể chất cũng cho phép nó tồn tại một thời gian quá ngắn để làm trọn những điều vừa nói, còn nói chi đức tin, vỡ nát từ lâu rồi...
Nhưng nó vẫn đứng đây.
Con người luôn hướng đến ánh sáng, hoặc ít ra, là có một phần khao khát ánh sáng. Vì con người chúng ta, dù có thừa nhận hay là không, kì thực
ai cũng muốn làm người tốt.
Đứa con gái khép lại mi mắt, miệng ngâm nga câu hát, từ một bài hát nào đó trong tủ bài hát truyền miệng của Roseanne, mảnh đất ngàn hoa, mảnh đất của nhịp điệu tiếng ca, Roseanne, của nó lập ra và đứng đầu.
Ikutsumo no tsumi kasane nagara mo bokutachi ga motometa no wa--
Sore wa < hikari > sore wa < hikari > sore wa < hikari > sore wa < hikari >
Even while repeating numerous sins, what we have been seeking is--
Light of grace, light of love, light of happiness, and light of the future.
(Gyoukou no Uta)
Lời hát dứt, nhãn cầu nhị sắc cũng mở to, thần sắc rõ nét, kiên định. Cánh tay nữ lãnh chúa trẻ dang về phía trước, bàn tay ngửa lên, mời gọi.
"Giờ, xin hãy cho chúng tôi, và tất cả những người khác biết, điều các vị thực sự mong muốn, thực sự cần. Xin hãy bước lên, và nói, đừng e ngại điều gì cả, chúng tôi đang nghe, tất cả những vị khác, xin cũng giữ sự tôn trọng mà im lặng lắng nghe."
Nói rồi, bước lùi lại một bước như một hành động tượng trưng, nhường sân khấu lại cho chủ nhân của nó.
Dân chủ, có phải đây là ý mà người muốn, hỡi đấng tối cao?
Emeraldy Astrish, Cat, unlock Good rank 1 with Narcisse.
Má Vidore Gi, unlock Unlimited Good rank with má Narcisse :tears:
Đánh dấu