Marcellus Nightlaw Anna Christie
Xế chiều ngày ?? | Đảo hoang
____
Ngay khi giọng nói đó lại cất lên, tôi ngẩn người. Rốt cuộc nó có nghĩa là gì thế, có phải như mình nghĩ không hay là ám chỉ điều gì đó.
Tôi đã cố ý rẽ sang hướng khác rồi mà. Không phải tôi ghét bỏ gì hắn, cũng chẳng phải tôi cảm thấy ác ý gì ở hắn cả. Có lẽ hắn tưởng mình bị theo dõi vì hiện giờ chỉ có tôi đi trên con đường này. Là trùng hợp, nhưng nhỡ không phải thế thì sao. Dù biết rằng cảnh giác với mọi thứ xung quanh là tốt, tuy nhiên thì phản ứng của hắn hơi quá mức cần thiết rồi. Chỉ một chuyện cỏn con mà hành động như vậy, nếu phát sinh vấn đề gì nghiêm trọng hơn thì liệu hắn sẽ xử lý thế nào đây? Suy nghĩ mông lung, tôi chợt nghĩ rằng đó dường như là người thích ở "một mình". Đôi mắt, dáng vẻ, kiểu hành xử, cả chất giọng âm trầm đều toát lên sự đơn độc, như thể có một ranh giới vô hình giữa hắn và người khác vậy. Tôi luôn quan niệm rằng, không một ai cô đơn cả, quan trọng là có tìm được người bên cạnh hay không. Đối với những ai luôn ẩn mình sau bức tường dày, tôi chưa bao giờ cố phá vỡ bức tường đó. Nhiều người sẽ cho rằng tôi dễ nản lòng, thậm chí là có phần vô tâm. Thực sự tôi không hiểu mình sai ở chỗ nào. Nếu bản thân họ đã muốn khép mình trong lớp vỏ an toàn, thì mình cố gắng có ích là bao. Có thể tác động một chút, nhưng vấn đề ở chỗ là chính họ có ý muốn thay đổi hay không. Giống như người khác tin bạn vẫn chưa đủ, bạn phải tin vào chính mình nữa. Ngoài ra, liệu mình đã đủ quan trọng để ảnh hướng tới họ không. Bức tường vẫn còn đó, nhưng đối với một số người nhất định, từng viên gạch một sẽ bị dỡ xuống, còn với đối tượng khác, nó trở thành bức tường kiên cố vững chắc. Cho nên, tại thời điểm này, vì tôi với hắn chỉ là hai con người xa lạ, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì không cần thiết.
Thế mà mới đi có mấy bước, tôi cảm thấy ánh mắt dán về phía mình. Ngoảnh đầu, tôi hơi hoảng hốt, một phần vì tưởng hắn đọc được những gì mình nghĩ vừa nãy, phần vì bỗng dưng cảm thấy thứ gì đó trơn trơn di chuyển ở chân. Khẽ liếc xuống, chẳng qua chỉ là một con rắn nhỏ với lớp da giống màu cỏ dại, nó cứ thế bò rồi đi mất, lẻn vào đám cỏ. Không ngờ ở đây cũng có loài rắn này. Thế nhưng, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả là câu nói của hắn, dù tôi không hiểu lắm. Chân ngừng bước tiếp, mắt hơi mở lớn, tôi nhìn chằm chằm vào bóng hình cao ráo đang đi từ từ ở đằng trước. Chắc ý của hắn là "tránh xa ra không ta sẽ bắn", tôi nghĩ vậy. Mà đằng nào tôi cũng đi đường khác hắn mà, dọa thế làm chi. Ngay từ ban đầu mình có muốn gây phiền hà cho ai đâu. Tôi xoay người, thong thả đi về hướng ngược lại. Bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn kể từ lúc tôi đặt chân lên đảo. Trời chập choạng tối, tốt nhất cần phải mau chóng tìm nơi trú ẩn. Ngoài sự hoang vắng, cảm giác bí ẩn, những tòa nhà đổ nát, xương của đủ các loài sinh vật mà người ta thường nhắc đến, phải chăng còn có thứ gì khác tồn tại nơi đây, thứ gì đó kinh hoàng. Bóng đêm luôn ẩn chứa những điều đáng sợ nhất. Nhớ tới người con trai kia, tôi tự hỏi liệu có ổn không khi để mặc hắn lang thang một mình. Ý tôi là, chẳng may hắn gặp chuyện gì bất trắc trên đường, thì đó là lỗi của mình vì đã chọn lối đi đó trước. Nhưng chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ. Mình không được can thiệp vào bất cứ chuyện gì không cần thiết. Không cần thiết... nhưng đây là việc cần thiết! Tôi quyết định quay lại, song một cơn đau nhói từ cổ tay trái truyền đến.
- Đi.
Lại âm thanh này. Chính cái người tôi đang nghĩ về nắm chặt cổ tay tôi và kéo tôi đi về hướng nọ. Ý gì đây, vừa rồi còn đuổi mình giờ thì lôi mình đi cùng. Mà, đằng nào tôi cũng định thế. Có điều, sao mình phải chịu đau. Tôi dừng bước, giật mạnh tay lại nhưng hắn càng nắm chặt hơi.
- Đau. Anh buông ra. Tôi tự đi được.
Tôi lườm hắn.
@
Éclair
WC: 837
Đánh dấu