Thời gian: Buổi tối muộn
Địa điểm: Tàu Bánh kẹp
<<<<
Selena thích ngủ, cô bé có thói quen đi ngủ sớm, cơ mà hôm nay là ngày đầu tiên trên tàu nên cô bé cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Alex đương nhiên cảm nhận được điều này, cậu biết cô bé mỗi khi ở nơi lạ chưa quen là lại thế á. Rốt cuộc, cậu nói nhỏ vài câu với em gái, cô bé có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu khoái chí.
Nếu đã không ngủ được thì cố làm chi, mà anh trai tinh thật, tìm được căn phòng thích quá là thích đi.
Hai người đều có niềm yêu thích đặc biệt đối với âm nhạc. Đó chính là giai điệu của tâm hồn, là bài ca chạm đến trái tim với biết bao cảm xúc. Có những điều không thể dùng từ ngữ diễn tả, nhưng nhờ âm nhạc mà thể hiện một cách dễ dàng. Âm nhạc, còn là sự thấu hiểu.
Khúc ca đi đến hồi kết, nhường chỗ cho một khoảng lặng, hai anh em trao cho nhau ánh mắt cùng nụ cười mà chỉ họ mới hiểu. Như thế giới chỉ có họ vậy. Có điều, cái thế giới nhỏ bé đó lại bị xen ngang bởi một vị khách không mời.
Từ góc độ của vị khách tóc đen không thể thấy Alex khẽ nhíu mày một chút. Trong khi đó, Selena quay sang mỉm cười chào chàng trai tóc đen.
"Chào anh~".
Alex đậy nắp đàn, nhìn tóc đen, gương mặt hòa nhã chẳng để lộ biểu cảm, cũng cất giọng trầm trầm mà nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chúng tôi không biểu diễn, chỉ là sở thích mà thôi".
Khóe miệng cậu hơi nhếch lên, cười mà như không cười. Anh em cậu không phải là biểu diễn cho người ta xem.
"Dẫu sao vẫn cảm ơn anh đã lắng nghe, và khen ngợi".
Alex lịch sự nói tiếp. Đoạn, cậu thấy Selena kín đáo giơ tay che miệng. Cậu cười, chắc con bé buồn ngủ rồi đây.
"Em về phòng trước nha~".
Cô bé khẽ nói với anh trai, cậu nhẹ gật đầu. Khi ra đến cửa bắt gặp chàng trai tóc đen, cô bé lại mỉm cười chào lần nữa.
Giờ chỉ còn lại cậu với vị khách kia, Alex vẫn bình thản ngồi trước đàn dương cầm, mắt hướng về phía tóc đen.
"Anh không định đứng mãi ở đó chứ?".
Ngữ điệu thì rất lịch thiệp, mà vẫn cái kiểu xa cách ý.
@
Hikaru2s lần sau đừng auto char mình nha cậu~
Đánh dấu