Lễ hội, ngày 24-25 tháng 07 năm 1722
Lính gác à? Chẳng trách cô ấy nhìn mạnh mẽ và rắn rỏi như vậy, có cái phong vị của người từng trải, và sự tự tin của người biết rõ sức mạnh và trách nhiệm của bản thân. Matilda có chút ngưỡng mộ, cô hiếm khi thấy lính là nữ giới, và chợt nhớ lời đề nghị ở Erebor hôm nào. Justia đã gật đầu không do dự, nhưng cô lại tự ti, và sợ những định kiến cơ bản ở Pale Swarm.
"Ừm, tôi đi cùng cô."
Cô hăng hái gật đầu, cầm một giỏ bánh bước theo đối phương, có ngập ngừng một chút rồi cũng quyết định mạnh dạn hỏi:
"Cô Luminier, vì sao cô lại làm lính vậy? Ở đây có nhiều phụ nữ làm lính không?"
@
Eihwaz
---o0o---
"Cũng tham gia náo nhiệt phải không?"
Matilda mỉm cười, rồi chợt để ý nơ trên tóc Ishtar có vẻ hơi tuột ra liền tiện tay cột chặt lại. Có lẽ mới vừa rồi chen chúc trong dòng người, nên trang phục con bé ít nhiều cũng xộc xệch một chút. Ấy vậy mà lại chẳng để ý gì cả, đúng là trẻ con vô tư quá mà.
"Vậy bạn đường của em đâu? Có phải đã bị lạc rồi không?"
Kiểu, chuyện người ta thường nghĩ đến đầu tiên giữa đám đông và lễ hội ồn ã như hiện giờ mà.
@
Akumi Yuuki
---o0o---
"Ừm, vậy là anh thì không sao?"
Matilda nhoẻn cười, bỗng cảm thấy thú vị hết sức. Người thanh niên trước mặt dường như có gì đó trẻ hơn cô đã nghĩ, và cái nụ cười lại thoáng nét vụng về ngộ nghĩnh.
"Không lẽ đây là lần đầu tiên anh uống rượu à?"
Chỉ là đoán bừa thôi, Matilda hiếm khi thấy người ở tuổi này rồi mà còn chưa từng uống rượu. Nhưng có lẽ chỉ là vì quê cô vốn cũng có nhiều thức rượu mạnh. Chẳng có gì lạ khi những đứa con của đầm lầy vốn có tửu lượng không nhỏ.
@
Seven Muller
---o0o---
A, đã làm người khác chú ý rồi? Matilda muốn đặt ly rượu xuống, nhưng lại chợt lảo đảo, chiếc ly lớn đáng lẽ nên nằm trên mặt bàn lại chao nghiêng đổ xuống thành một âm thanh khô khốc, và khiến chút rượu còn lưng lưng đổ loang ra. Một sai phạm không đáng có, nhưng cô gái lúc này ngay cả muốn cố vớt vát hay dọn lại, dường như cũng quá sức. Cô kiễng chân ngồi xuống mặt cỏ, ngước đôi mắt to lên nhìn người kia, cái cảm giác thật lạ giống như một người hát rong, hay một người kể chuyện mà người ta thường bắt gặp trong những câu chuyện cổ.
"Red, Red? Red Riding Hood?"
Cô nghiêng đầu, rồi lại chợt thấy buồn. Rất lâu rất lâu về trước, cha đã từng đi tìm cô trên những con phố đổ tàn sắc nắng, đứa con gái ham chơi không nhớ đường về nhà, giống như cô bé quàng khăn đỏ mải hái hoa bắt bướm chẳng biết nghe lời dặn của mẹ. Cha ơi, cha ơi... cô gái nhỏ của cha đã lại đi hoang rồi, mà sẽ chẳng có người cha nào để đi tìm cô về lại nữa cả. Bất giác, tay với lên níu tấm áo choàng của đối phương.
"Papa..."
Papa của Matilda bé nhỏ ở đây mà? Nhưng, hóa ra thứ rượu ngọt cũng chẳng thật sự khiến cô say quên đi thực tại. Matilda lắc đầu, buông tà áo đỏ rực đến chói mắt ấy...
"Xin lỗi, làm ơn đừng để tâm."
Thật buồn cười khi nghĩ bản thân giống như đang lên cơn mê sảng vậy, chỉ sau vài vò rượu cay và chút rượu ngọt. Cô có lẽ là đói bụng thật rồi, hãy nên là ăn gì đó, rồi trở lại, rồi sau đó... Mà cô đến nơi này để làm gì nhỉ?
@
Noir
---o0o---
"Cảm ơn."
Mặt đỏ bừng và cảm giác cả người nặng nề, nhưng Matilda chưa quên phép lịch sự. Cô cầm lấy ly nước bằng cả hai tay, nghĩ có lẽ tốt hơn là nên tránh khỏi đám đông này một chút. Như vậy chắc là tốt hơn nhỉ? Mà, cô buồn ngủ nữa, nhưng không thể lăn ra đây được, dù là vì giáo dục, danh dự hay vì sự an toàn, đều là điều không thể.
"Ừm... chắc là tôi phải ra ngoài chút rồi, cô có muốn cùng ra ăn chút gì không?"
Nhất là khi đối phương sẽ còn tiếp tục uống sau cô nữa. Có lẽ, thua ở đây cũng không phải điều gì tệ cho lắm, mà dù sao cô cũng chẳng phải vì ham chiến thắng hay phần thưởng gì mà. Chỉ là, uống một chút, vui một chút, hay đại loại như vậy đi? Mà cô gái này, cô cảm giác có lẽ có chút nào giống như vậy, chỉ là tâm trạng trong lòng tốt hơn mong là không có.
@
Christell
---o0o---
"Thở dài hạnh phúc sẽ bay đi mất đấy."
Matilda có lẽ có một thói quen khó bỏ. Cô gái trẻ không nghĩ bản thân bước xa khỏi trung tâm của bữa tiệc đến như vậy rồi, vẫn có thể tình cờ gặp ai đó, hơn nữa còn là người có tâm trạng ngắm trăng. Có lẽ, đối phương đang có tâm sự, có lẽ, cô không nên phá vỡ không gian riêng của người khác, nhưng...
Có lẽ là chính cô cũng đang muốn có người để trò chuyện chăng?
@
Tinker
---o0o---
"Ai vậy?"
Cô hốt hoảng muốn giãy ra, nhưng tiếng gọi chị tha thiết lại khiến cô mềm lòng không nỡ mạnh bạo với đối phương. Trong bóng tối chỉ lờ mờ sắc trăng bạc, dường như có điều gì đó quen thuộc và xao xuyến đến lạ, giống như một ngày xa rất xa ở Ravenight cũng từng có lúc hai đứa sinh đôi đã níu cô lại như thế, chẳng có chút nào của lũ quỷ nghịch ngợm, mà yếu ớt đến nao lòng.
"Cậu không sao chứ?"
Kéo dải khăn choàng xuống, cô bất giác đưa tay lên chạm khẽ vào trán đối phương. Giọng nói ấy, giống như một đứa trẻ đi lạc vậy... Và không hiểu sao cô lại có cảm giác cô biết giọng nói này. Có phải chăng vì thế mới càng khiến cô nhớ đến những đứa em của mình sâu sắc?
@
.Green.
---o0o---
"Vậy là cũng không xa lắm, chắc cô cũng đến đây nhiều lần chứ?"
Matilda cười với cô gái, tay cầm dao lanh lẹ thái được một chút rồi ngập ngừng vì những lọn tóc buông lơi. Hình như cô đã không nhận ra tóc mình đã dài thêm thế nào trong hành trình vừa rồi, có cảm giác là dài nhanh hơn bình thường rất nhiều. Vì sao nhỉ? Đặt con dao xuống, cô rút đại một que gỗ kế bên vấn lại tóc, dường như có cảm giác vụng về và xa lạ. Xa lạ như chính cuộc sống lúc này của cô.
"À... chắc là tôi vẫn còn say rồi, nhìn cô chắc hôm qua không uống nhiều lắm đâu nhỉ?"
Một cô gái có đủ bản lĩnh để biết tự kiềm chế trước khi đến giới hạn, thật là làm người khác khi nhìn vào lại có cảm giác hơi xấu hổ.
@
Verniy
---o0o---
Matilda hơi ngơ ra một chút, rồi chợt à lên một tiếng. Cũng phải, sau một ngày đêm tiệc tùng và uống rượu, kể cũng không ngạc nhiên trước một vài phản ứng như của người đàn ông này. Chắc có lẽ anh ta nghĩ cô bắt chuyện vì hôm qua đã có tiếp xúc hay quen biết gì đó rồi chăng? Mà thực ra cô cũng không chắc là có lúc nào đó bản thân gây phiền phức cho người không quen mà cũng không nhận ra không nữa.
"Tôi chỉ là du khách vừa ghé đây hôm qua thôi, tiện thì giúp người làng một chút."
Cô mỉm cười chỉ bàn thức ăn và đồ uống, thứ lòng tốt người làng chuẩn bị cho những vị khách của họ.
"Nếu có thể, anh vẫn nên ăn chút gì đó và uống nước sẽ tốt hơn."
Cô không nói bởi vì nhìn anh thì biết đã quá chén đến mức nào rồi, và bụng rỗng là một điều tồi tệ với kẻ say, ngay cả khi rượu đã tan hết sau một đêm, hoặc thậm chí là bởi vì đã trải qua một đêm chẳng có gì bỏ bụng. Nhưng, cũng có thể là vì đối phương cảm thấy thức đặt ra trước mắt không đủ ngon. Cũng khó trách được vì bản thân người làng cũng bận rộn từ sáng và chẳng kịp chuẩn bị được chu đáo hết thảy. Thêm một lúc nữa thì chắc sẽ khác, nhưng hiện giờ thì đòi hỏi như vậy sẽ hơi khó.
Nghĩ là vậy, cô cũng tự nhiên không đả động gì khác, chỉ lẳng lặng đẩy thùng nước đầy lá thảo dược đến gần anh ta, cần thì sẽ tự giác dùng rửa mặt. Người lạ, về cơ bản không thích bị nói nhiều, nhất là những chuyện kì thực vốn hiển nhiên ai cũng hiểu. Về phần mình, cô tự biết lo cho bản thân bằng một bát cháo với ít rau mùi.
@
Alfred F. Jones
---o0o---
"Chắc là không, mà điều đó có quan trọng không?"
Cô bắt đầu thấy rất quen với màn chào hỏi này đấy. Tuy thế, Matilda không nỡ cười, nhất là khi cô gái trẻ trước mắt đang nhìn cô với ánh mắt hoang hoải và cô độc đến nỗi khiến cô phải giật mình. Cô không biết điều gì đã xảy ra với cô gái này, nhưng dường như ánh mắt này rất giống với chính bản thân cô của đêm qua, uống thật nhiều mà chẳng biết uống cái gì, hay vì điều gì cả. Đứa trẻ này, nhìn giống như đã đi lạc, rất xa, rất xa ấy.
"Em... có muốn ăn chút gì không?"
Nghĩ một lúc, cô kéo tay đối phương ngồi lại. Người này nếu không có một ai quan tâm đến, cô sợ là có thể sẽ không hay rồi. Hoặc là bởi chính cô đã khát khao được chút dịu dàng, bảo bọc nào đó trong những ngày này chăng?
@
Ciel-tan
Đánh dấu