Reynard Woodford Cliffinton
Hoàng Yến
Thời gian: 26/7/1819
Địa điểm: Quán rượu
1 -
2 -
3 -
4
====
Chẳng hiểu sao chỉ 2 giây sau khi hắn nói dứt câu, cô nàng kỳ dị đó lại bỗng nhiên bật cười thành tiếng. Không phải kiểu cười khinh thường hay thách thức khích tướng gì đâu nhé mà là cười, cười thiệt đó, cười rất hả hê khoan khoái nữa là. Chân mày cô ả dãn ra và ánh mắt dịu lại. Kiểu như mọi phẫn nộ bỗng chốc tan thành hơi nước hết vậy.
Trước phản ứng đột ngột đó hắn bỗng thấy mình đơ người thộn mặt mặt ra.
What đờ ma ma?, hắn tự hỏi. Hắn đã làm hành động gì buồn cười lắm sao? Hay vẻ mặt hắn đáng cười lắm à? Mà tự dưng vừa nguội được đi một tí hắn lại cảm thấy muốn bùng nổ lần nữa sau mấy lời tự hỏi trên. Là cô ả cố ý phải không? Làm bẽ mặt hắn rồi còn cười vô mặt hắn. Hắn thấy máu nóng lại dồn lên não.
“Anh xứng đáng nhận một phiếu bé ngoan cho sự kiềm chế của mình đấy. Ừ, huề vậy. Dù sao thì đập nhau với anh tôi cũng chẳng lợi gì. Với cả, tôi thích đập mấy kẻ nhiều chuyện hay rỗi hơi đi nói xấu người khác hơn.” – cô gái nhún vai và tiếp tục câu nói với vẻ thư thái như chưa từng có bất kỳ sự việc không hay nào xảy ra.
À. Mặt hắn tự nhiên cũng tự động giãn ra, cái vẻ cau có khó ở bắt đầu biến mất dần. Một cách nào đó, hắn nghĩ hắn hiểu ý cô. Có vẻ từ nãy đến giờ cái background phiền nhiễu xung quanh cũng ít nhiều làm cô nàng thấy không thoải mái. Nhưng bấy giờ thì Reynard không còn bận tâm để ý đến những lão khó tính đằng đây đằng đó nữa, não hắn đang bận tập trung làm việc để phân tích lý do của mọi hành động và thái độ hoàn toàn trái ngược so với ban nãy của cô nàng.
Có vẻ cô gái này cũng không dữ dằng hiếu chiến như hắn đoán. Thậm chí là hình như cổ còn không thèm để bụng chuyện vừa bị đập vào đầu cơ. Hắn lại thắc mắc liệu vừa rồi hắn mà mất kiềm chế lao vào tung đấm thật thì cô nàng sẽ phản ứng thế nào. Rõ ràng là ban nãy khi hắn còn dâng trào máu chiến và sắp sửa tạo ra ấu đả, cô nàng đã mạnh mẽ đáp lại hắn bằng ánh nhìn kiểu chá lần ẹc xép tịc và cũng sẵn sàng tiếp hắn cơ mà. Thêm nữa, trong diễn biến của sự việc, hắn đã luôn nghĩ rằng cô đang bừng bừng lửa hận vì tự dưng bị vướng vào rắc rối của hắn. Phải chăng tất cả chỉ là do hắn nghĩ như thế? Rốt cuộc là tại hắn đánh giá nhầm tính cách hung hãn của cô qua bề ngoài dữ dằn – quả thật cái mặt nạ phòng độc trông hết sức thừa thãi của cô đã có công rất
lớn trong việc này - trong khi cô chỉ đơn thuần là một cô gái lành tính điển hình với vẻ ngoài kool ngầu bặm trợn, hay thật sự thì cô nàng là một con ngời máu mặt nhưng không hay để bụng và có khả năng chịu đựng và quản lý cảm xúc rất tốt đây. Đằng nào thì sau tất cả những hành động khoan dung vừa rồi, có thể nói cô là một cô gái có thái độ trưởng thành trước tuổi – hắn kết luận.
Ồ, nếu người ta đã cho qua mọi chuyện thì hắn cũng quyết định thôi tỏ ra cay cú và cứng đầu trước hành động trả đũa của cô. Mọi việc được giải quyết xong là tốt, mặc dù bây giờ nửa thân trên của hắn nồng nặc mùi rượu, mặc mũi thì rin rít và tóc tai thì bền bện vào nhau; và, hắn nhận ra mình vừa lãng phí một cốc rượu miễn phí
khá ngon, hắn có chút tiếc nuối, nhưng biết làm sao được.
“Dù sao thì, đổ lên người tôi NHIỀU thế, anh chắc là cũng chưa uống gì nhiều phải không?” Á à, lại còn cố tình nhắc lại và nhấn mạnh cơ à, hẳn là để Reynard cảm thấy tội lỗi, hắn nhận ra và nhướng mày kiểu “really?”, xem ra cô nàng cũng chẳng “trưởng thành” gì lắm cho cam.
“Có muốn uống tiếp không? Tôi trả.” – Cô tiếp lời, trỏ ngón cái và nghiêng đầu ra hiệu về phía quầy.
Tôi trả.
“Tôi trả”?
Cổ trả??
Ha! Có vẻ hôm nay cũng không hoàn toàn là một ngày đại xui của hắn khi hắn đột nhiên nhận được những hai chầu rượu miễn phí. Và chầu thứ hai xem ra khá khẩm hơn. Nếu có gì hắn yêu thích hơn rượu và trà thì đó sẽ là hàng miễn phí.
Rượu miễn phí á? Thậm chí còn tuyệt vời hơn!
Hành động của cô nàng cứ đưa hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hắn ngạc nhiên đến nỗi hai mắt mở to tròn.
“À và vì tôi có thù oán cá nhân với cái cốc đó nên tôi sẽ không trả tiền đền nó đâu nhé?”
Okay bây giờ chúng ta chính thức là bạn. Hắn tự nhủ kèm nụ cười cong quắp trên mặt. Không những không là kẻ thù nữa mà còn là
bạn đấy. Hắn chẳng dại gì mà không nhận lòng tốt của người ta.
“Tuyệt vời cô bạn! Cô quả thật là một con người đáng nể”– Hắn cảm thán và đưa tay vỗ bộp vào vai người ta như bạn lâu năm, rồi hắn cười toác mồm nói tiếp – “Nhưng tôi sẽ không nói tôi nợ cô lần này đâu.”
Reynard tự nghĩ có lẽ hắn nên cầm cốc rượu đập vào đầu người khác thường xuyên hơn nếu sau đó người ta khao hắn một chầu rượu miễn phí thay vì nổi đóa. Cả hai trở lại quầy bar, hắn xin một cái khăn ướt để lau mặt, và trong lúc cô gái gọi rượu và cả hai chờ được phục vụ, hắn nghĩ đã đến lúc thôi gọi cô bằng đại từ nhân xưng trong đầu và bắt đầu giới thiệu bản thân với cô bạn rất chi là tốt bụng đây.
“Nhân tiện, tôi là Rey,
Reynard Cliffinton”
Hắn nâng cốc rượu đầy vừa được dọn ra bàn lên và nói, chờ đợi một cái cụng ly. Vào lúc đó, nhờ ánh đèn mờ treo lủng lẳng bên trên quầy bar, hắn mới thấy rõ gương mặt cô bạn và chợt nhận ra con ngươi bên phải của cô đục ngầu xám xịt.
Oooookay hắn sẽ phải suy nghĩ thêm vài lần nữa về con người thật của cô bạn này và cố hình dung ra câu chuyện cẩu huyết đằng sau vẻ ngoài creepy kỳ dị của cô.
Đánh dấu