Nhân vật:
Thời gian: Day 2 - 7:40
Địa điểm: Vườn hoa
Jorna là một thằng đần. Một thằng đần thiếu sự tinh tế. Trừ phi đối phương quá mờ ám thì thôi chứ bình thường ai bảo gì là cậu nghe liền. Cậu chẳng nhận ra cái do dự trong cử chỉ người kia. Chẳng hề dù chỉ một chút.
Tóc xanh gật đầu lại. Niềm khuây khỏa bỗng chốc thoáng qua. Bản thân cậu không mấy thoải mái với khách sạn này, nhưng ít nhất nàng hầu thích là được, mừng cho cô.
“Tôi không biết tin tức gì về họ nữa. Tôi đã mất liên lạc với họ rồi.”
Ồ.
Nhưng nếu vậy thì-...
Bờ môi mỏng mím chặt. Khi cậu nghĩ hoàn cảnh của cô không thể kém may mắn hơn thì chuyện này xảy ra. Chuyến du lịch bất ngờ khiến cậu phải rời xa Cata đã làm lòng thanh niên bứt rứt bao nhiêu, huống hồ là mất liên lạc. Tóc xanh không thể hình dung một cuộc đời thiếu vắng bóng người chị thân thương được. The Maid còn trẻ. Bằng hoặc thậm chí nhỏ hơn cậu. Cậu biết cái cảm giác cần người ủng hộ ở tuổi này thế nào.
Nhưng-
Cặp mày xanh dít lại. Câu trả lời mới nãy của cô gợi nhiều câu hỏi hơn là giải đáp. Làm sao cô có thể thất lạc họ hàng được? Vụ liên lạc ở trạm ga của cậu thất bại, nhưng đêm qua cậu nghe Red Velvet có điện thoại, và quan trọng hơn, có người đáp đầu dây kia hẳn hoi. Giả sử gia đình, hay làng cô không đủ trang trải một buồng điện tín, ít nhất phụ mẫu cô cũng sẽ gửi thư, hoặc để lại dấu hiệu cho cô nếu họ chuyển đi. Khi cô về sẽ được cả hàng xóm thông báo. Gia nhân nhà cậu cứ tầm một tháng lại về thăm gia đình một lần, cậu biết mà. Chẳng nhẽ cô không bước chân ra nổi khu vực này?
À thì tất nhiên vẫn còn trường hợp cô gái và gia đình xích mích rời xa nhau, rồi chẳng may mất liên lạc. Nhưng nom nàng hầu có vẻ là người rất tử tế, chẳng có lý gì lại xảy ra chuyện đó?
Hoặc là, hoặc là-
Hoặc họ thất lạc trong cuộc chiến thế giới thứ nhất?
Jorna nuốt khan, bắt đầu nhận ra có rất nhiều nguyên do khiến The Maid lạc gia đình. Cậu rất tò mò. Tóc xanh sẽ nói dối nếu cậu bảo không phải. Nhưng cậu không muốn cô khó chịu. Đào sâu quá khứ người khác chẳng bao giờ là sự hay ho. Mặt khác nếu cậu không nói gì bây giờ, cậu sợ mình vuột mất cơ hội rồi hối hận cả đời.
Cậu hít một hơi thật sâu. Động viên người đang buồn là điều cậu cần làm. Điều đó chẳng ngăn được sự nôn nao dấy lên trong lòng thanh niên được. Cậu chẳng có kinh nghiệm vỗ về ai gì cả.
"Ừm..."
Tóc xanh có nên ôm cô vào lòng, chầm chậm vỗ lưng đến khi nào nàng hầu cảm thấy tốt hơn?
Cơ mà có khả năng cô nghĩ cậu là lợi dụng thời cơ, là biến thái...
Jorna vỗ má, quyết định chọn giải pháp an toàn hơn. Hai bàn tay to lớn xương xẩu của cậu nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ siết lại, một cử chỉ nho nhỏ thể hiện cho cô rằng cậu ở đây, rằng cậu là một người đáng tin tưởng, là chỗ dựa vững chắc.
"Trông tôi thế này nhưng thật ra là một nhà báo đấy... Thật ra thì sắp."
Thanh niên cười hề hề ngại ngùng. Thâm tâm cậu biết dáng dấp bản thân chẳng toát phong thái chuyên nghiệp của phóng viên gì, nhưng thú nhận bằng chính miệng mình không phải một điều dễ dàng cho cái tôi to lớn một nam nhân.
"Rồi đây tôi sẽ vượt khắp bảy đại dương, bước qua mọi vùng trên Trái Đất. Đó là lý do tôi sẽ gặp gia đình của cô. Bằng cách này hay cách khác."
Cậu cố nở nụ cười đáng tin nhất có thể. Điệu cười có thể gượng gạo, nhưng đôi mắt tử đinh hương ấy lấp lóe những tia kiên định, một niềm tin sắt đá, điều cậu vẫn luôn tin tưởng từ cái ngày thuở ấu thơ.
"Và rồi tôi sẽ báo họ rằng cô ở đây."
Để có thể gặp nhau lần nữa.
"À-" Đồng tử giãn ra. Cậu chợt buông tay, gãi đầu lúng túng. "Haha, tất nhiên với điều kiện cô muốn-"
Tất nhiên nếu chủ thế không muốn gặp thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mà lời cậu không quá bao đồng đấy chứ?
@
La Merveille
Đánh dấu