Thời gian: Một ngày tháng 5 | Sáng
Địa điểm: Vườn hoa Thập cẩm
Đôi mắt đỏ nhạt mở to, ngắm nhìn mảng trời xanh trong vắt lấp ló giữa những tán cây. Từng cơn gió nhè nhẹ thổi mái tóc vàng bay bay, lấp lánh trong ánh nắng.
Hôm nay cũng lại là một ngày đẹp trời. Thiên nhiên rực rỡ, vạn vật sống động. Hương mùa hè đang dần tỏa lan trong không khí, một mùi nồng đậm, tươi vui và khỏe khoắn, từng chút một thay thế dư vị ngày xuân dịu dàng còn phảng phất. Julia đứng đó giữa khu vườn muôn vàn màu sắc, đầu vẫn ngẩng cao, đôi mi từ từ khép lại, ngũ quan cảm nhận hết sức rõ ràng và chân thật không gian xung quanh mình. Chân thật đến mức, tưởng chừng như chỉ cần quay đầu lại, sẽ là ngôi nhà gỗ nhỏ quen thuộc, thoảng mùi trà bánh thơm lừng.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhỏ đến nơi đây và làm như thế này. Chỉ biết, nơi đây giúp nhỏ cảm thấy an toàn và bình tâm. Hơn thế nữa, nơi đây giúp nhỏ cảm thấy, nói sao nhỉ, là chính nhỏ. Giống như kiểu động vật được thả trong môi trường sống tự nhiên vậy. Cách so sánh này có vẻ khá khập khiễng, nhưng đành chịu thôi, vì sự thật là như vậy.
Ở đây, nhỏ cảm thấy như ở nhà. Và đó là một điều tuyệt vời, mặc dù vẫn không bao giờ bằng được việc thật sự ở nhà, theo nghĩa đen. Lòng nhỏ quặn lại một cái. Cũng không có gì, nhỏ đã quen rồi. Chỉ là nhỏ lại nhớ ra từ đây về sau, cụm từ "ở nhà" sẽ không còn được dùng với nghĩa đen nữa.
Không bao giờ nữa.
Kíttttttttt-
Âm thanh chói tai vang lên, xé toạc không gian, làm gián đoạn quá trình vặn vẹo quặn quẹo của lòng nhỏ. Julia mở bừng mắt, cảm nhận vạt váy khẽ lay động, từ từ hạ thấp tầm nhìn để xem đã có chuyện gì xảy ra.
"Ài, xin lỗi nhé!"
Câu nói xuất phát từ ngay trước mặt nhỏ, chính xác hơn là từ cô gái có mái tóc nâu lòa xòa đang cưỡi trên chiếc xe đạp. À, vậy ra khi nãy là tiếng thắng xe. Nhìn sao cũng thấy nhỏ vừa tránh được một tai nạn thảm khốc trong đường tơ kẽ tóc. Cứ nghe tiếng thắng xe khủng khiếp như thế nào, cộng thêm việc chiếc xe đang ở gần nhỏ tới mức bánh trước khẽ chạm vào vạt trước váy của nhỏ là đủ biết số nhỏ còn may lắm. Chỉ xui một cái là nhỏ chẳng nhận biết được mình đã gặp may thế nào. Mà ngẫm tới ngẫm lui thì, có lẽ nhỏ cũng chẳng cần biết đâu ha.
Mắt đỏ gặp mắt nâu, chớp một cái.
Bên dưới lớp tóc vàng nhạt, xuyên qua hộp sọ vào trong bộ não, những nơ ron thần kinh đang chạy chạy chạy.
Đôi mày nhỏ nhíu lại.
Cố lên, sắp tới đích rồi.
"...Cô gái bánh mì?"
Nhỏ thốt ra mấy tiếng, trong đầu dần hiện lên những hình ảnh rời rạc mờ mờ về một boong tàu đầy gió trong cảnh chiều nhá nhem.
Đánh dấu