Đó là một chiếc hộp hình vuông với các cạnh tròn xoay được làm bằng thiếc. Bên ngoài hộp được bọc bởi một lớp giấy sặc sỡ sắc màu, cùng với vài dòng chữ tiếng Nhật được sắp xếp theo một thứ tự kì lạ nào đó, mà chẳng ai có thể đọc được nó đang viết cái gì. Nhưng điều này thật ra cũng chẳng quan trọng, vì ngay khi mở nắp là người ta có thể đoán ra chiếc hộp nhỏ bé này đựng cái gì, dựa vào cái mùi chua chua ngọt ngọt thi thoảng trong không khí: Kẹo trái cây.
Đúng vậy, đây là một hộp kẹo trái cây của Nhật Bản với kích thước chỉ nhỏ thó bằng lòng bàn tay. Không có gì nổi bật, không có gì kì lạ (trừ một góc hộp bị méo do đánh rơi). Vậy điều gì đã khiến nó trở nên đặc biệt?
Câu trả lời nằm ở âm thanh. Âm thanh của những viên kẹo cứng còn sót lại trong hộp va vào thành thiếc khi bị lắc lên. Mộc mạc, khô khốc, gãy gọn nhưng ở trong một không gian yên tĩnh như căn phòng Sherry đang nằm thì lại trở nên vui tai, thu hút đến lạ thường.
Ulric, với thân hình cao lớn quá khổ trên một chiếc ghế gỗ cạnh giường, lúc bấy giờ mới mở nắp hộp, lôi ra một viên kẹo vị dâu, cũng là vị mà nó thích nhất.
- Nè cho nhóc. Một viên kẹo có thể làm cho bệnh tật tiêu biến. Uống thuốc xong ăn viên kẹo này này là không cảm thấy đắng, cảm thấy khó chịu gì nữa.
Nó cười, đuôi mắt nheo lại thành những sợi chỉ mảnh. Cũng đã được nghe chuyện có cô bé, chỉ vì sợ đắng mà thà chịu đựng cơn sốt hành hạ chứ nhất quyết không uống thuốc rồi, nhưng hôm nay mới có cơ hội được chứng kiến tận mắt. Thật đúng là đồ quỷ cứng đầu. 1 tiếng 14 phút. Đúng tròn 1 tiếng 14 phút tính từ khi thằng nhóc bước chân vào đây, rồi áp dụng đủ mọi các biện pháp từ mềm tới rắn, từ năn nỉ, ỉ ôi đến mua chuộc, dọa nạt. 1 tiếng 14 phút nghe thì ngắn mà nó ngỡ như mình đã nói đến cháy cả cổ, tốn hết nước bọt dùng cho cả mấy tuần sau nữa. Ấy thế mà cái người với hai bên gò má đỏ lên vì nóng sốt, với khuôn miệng nhỏ nhắn nhưng không ngăn được tiếng thở nặng nhọc, vẫn cứ như vậy, lắc đầu nguậy nguậy, không thì nhắm mắt làm ngơ. Đôi khi nó nghĩ phải chi có thể chụp thuốc mê để cho đứa trẻ không ngoan kia nghe lời một chút thì hay biết mấy.
Thế nên cuối cùng, nó nghĩ ra một cách. Mà nói đúng hơn là một câu chuyện. Câu chuyện bắt đầu với một hộp kẹo thần kì, với những viên kẹo đủ sắc màu có thể giã thuốc đắng, có thể mang đi những ốm đau mỏi mệt của một cô bé 14 tuổi cứng đầu. Và tất nhiên, không kể thiếu một chàng trai may mắn được chọn làm người sở hữu báu vật đó. Cứ như thế, bằng một giọng điệu quen thuộc, bằng một ánh mắt vừa thương vừa giận, một câu chuyện kì lạ ra đời. Một câu chuyện mở đầu với những ảo tưởng, và kết thúc với một sự thật:
- Bởi vì Sherry là... một đứa trẻ đặc biệt với anh, nên hộp kẹo này là của nhóc. Ngay cả sau này khi anh không còn ở đây, thì hộp kẹo này sẽ thay cho sự hiện diện của anh, là báu vật của riêng Sherry mà thôi.
"Cũng như tình cảm của anh vậy. Sẽ là báu vật của riêng em mà thôi, Sherry à."
Nó giơ một tay ra xoa xoa mái tóc đã rối bù của cô bé, cảm nhận làn da mỏng manh như nước đang ủ ấm bàn tay lạnh ngắt của nó.
Thứ tình cảm này, rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, bắt rễ từ đâu, nó không biết. Và cũng không cần biết. Đối với nó, có những điều sinh ra vốn dĩ không cần phải lí giải, cũng chẳng cần cắt nghĩa. Khi cô nhóc ở trước mặt nó nở nụ cười, nó tự nhiên sẽ vui vẻ. Chỉ cần em hát vài câu hát vu vơ, bài ca ấy sẽ quẩn quanh trong tâm trí nó cả ngày dài. Và nếu có ai làm em đau, hay có chăng bật khóc, thì nước mắt em sẽ như những dao sắc đâm nó những nhát thật sâu, thật ngọt. Những cảm xúc của em, những vui buồn của em, đối với nó cảm nhận chỉ hơn chứ không có kém. Vì thế, nó không muốn phải mất công tìm câu trả lời cho mình nữa, thời gian của nó, cảm xúc của nó, tất cả đã dành hết cho một người mất rồi.
Ulric đã từng hỏi mình, nếu ngày sau nghĩ lại, liệu nó có hối hận không, hổi hận vì quyết định của những năm tháng ấy, phải chăng nó đã có thể làm tổn thương nhiều hơn một người. Nhưng 18 năm qua, nó đã sống chưa bao giờ sợ hãi trước những kết quả xa xôi, chưa bao giờ bi quan về những yêu thương chưa tới. Kết thúc như vậy, chấm dứt như thế không phải cách nó vẫn làm. Đây là ước muốn. Mà không. Là khao khát, dù chỉ trong một giây thôi, nó khao khát có thể ôm ấp những xúc cảm này trong lòng bàn tay mình, có thể trước khi quá muộn cứu vãn cho mình một ánh mắt, một quan tâm, một nụ cười.
Có lẽ đây là lần đâu tiên, trong nhiều năm dài như thế, nó tình nguyện gửi lại sự tự do của mình, cho một bàn tay nhỏ bé. Cùng xin em đừng để nó đi.
Thằng nhóc mở nắp hộp kẹo rồi lấy ra một viên kẹo vị dâu, cũng là vị mà nó thích nhất. Để rồi cố gắng kiên nhẫn chờ đến khi em uống thuốc rvà vội vã nhét viên kẹo vào mồm xong thì nó lại chẳng thể kiềm chế mà bật cười khanh khách. Đuôi mắt nó cứ thế cong lại thành một đường khả ái, còn tiếng tiếng cười thì giòn tan và trong veo như của một đứa trẻ lần đầu tiên nhìn thấy cầu vồng. Kìa, nhuộm vàng rồi, cả khung cửa sổ tầng hai đầy nắng.
-----------------------------------------------------
Ulric lúc ấy vẫn luôn như vậy. Môt thằng nhóc 18 tuổi không hiểu sự đời. Chân thành đến kì quặc. Ngờ nghệch như một đứa trẻ. Nhưng chưa bao giờ ngừng bất biến. Có người đã từng ví nó như một tờ giấy nháp với đầy những nét chữ nghuệch ngoạc, không hàng không lối. Một tờ giấy nháp không đẹp đẽ, cũng chẳng phẳng phiu và lại càng không thơm phức mùi mực mới.
Nhưng rồi, bạn có bao giờ tò mò không? Rằng mình có thể tìm thấy gì trong một mẩu giấy như thế, bị vò nát trong ngăn bàn, dưới hộc tủ, hay là bị nhét trong một chai thủy tinh lang thang giữa biển? Chỉ một mảnh giấy thôi nhưng nó có thể chứa đựng điều gì? Có hay chăng là một hình vẽ của một đứa trẻ lên 4? Là đáp án cho một bài toán khó giải? Là vài dòng thư tình viết rồi lại xóa đến đáng thương? Hay là một lời kêu cứu mà chẳng thể đến tay một người?
Ulric đến bây giờ vẫn luôn như vậy. Không ngừng bất biến. Một tờ giấy nháp tầm thường những lại mang theo nó những câu chuyện, những bí mật mà có lẽ sẽ chẳng một ai biết đến.
Đánh dấu