Địa điểm: Washington
Thời gian: 5 năm trước ngày lên tàu
Juno nhận được tin mình được lựa chọn đi thi chạy vượt rào tại Washington cách đây một tuần trước và không lâu sau đó cô đón máy bay từ sân bay quốc tế Seychelles bay đường vòng đến Washington. Juno bị mù đường cộng thêm chứng khó đọc nữa nên việc đi du lịch một mình là cả một cực hình với cô. Ở Seychelles chỉ có cô và một đoàn 5 người khác nữa được chọn để đi thi, nhưng những người khác quyết định đổi lại vé để ở lại London chơi vài hôm nên Juno đến Washington một mình. Cô đâu có dư tiền mà đổi vé như vậy? Đáng ra cô phải nói với họ rằng cô không giỏi việc định vị mới đúng nhưng mà... Đồng đội của cô là những người tốt bụng và thân thiện. Juno nghĩ rằng mình thích họ và nếu như tiếp xúc lâu hơn nữa có lẽ cô có thể trở thành bạn thân của những người này. Họ đều là những người cùng mục tiêu và cùng chí hướng như cô. Tuy nhiên, trong đầu Juno vẫn luôn tồn tại một câu hỏi: "Lỡ như họ thấy mình lập dị quá thì sao?"
Đáng ra cô nên ở lại London mới đúng. Dẫu sao ba mẹ cô cũng sẵn sàng bỏ ra số tiền ấy mà, tại sao cô lại cảm thấy mặc cảm tội lỗi như vậy? Sao cô lại đi một mình tới Washington thế này? Cô đang ở một mình trong một thành phố xa lạ và không có một người quen ở cạnh. Nhất định, Juno nhủ thầm, mình sẽ dành thời gian với họ hơn trong 4 tuần ở Washington. Làm thủ tục xong, Juno đón xe buýt đến khách sạn cô sẽ thuê phòng chung với đoàn.
Xuống đến trạm mình cần xuống rồi, Juno bước xuống xe. Cô chợt cảm thấy bất an khi nhìn xung quanh. Ở đây đường xá rộng rãi chứ không chật hẹp như Seychelles nhưng số lượng người ở đây còn đông khủng khiếp hơn cả những gì cô tưởng tượng nữa. Đây không phải là lần đầu tiên Juno ra nước ngoài nhưng cơ chưa bao giờ đến một nơi nào to lớn như Washington. Cô cảm thấy mình thật bé nhỏ làm sao và trong một hay hai giây, cô đứng trân ra đó như người mất hồn giữa dòng người chen lấn xô đẩy nhau trên con phố bận rộn của thủ đô Hoa Kỳ. Cô nhíu mày lại và nhìn bảng chỉ đường. Không xong rồi, chữ cái trước mặt cô lại cứ nhảy lung tung đâu đó. Đường Pitts Street hay Brittons Street vậy trời!? Khách sạn cô nằm đâu ta... Cô nhớ rõ ràng là con phố này mà...
Có một số người càu nhàu khi bị Juno chắn đường nên cô cũng vội vã kéo va li mình đi chạy loạn xạ khắp nơi. Đúng rồi GPS. Cô bật 5G của mình lên và dò vị trí địa lý hiện tại của mình. Khách sạn của cô đáng ra nên ở... nên ở...
Chết tiệt, cô không nên hoảng loạn như vậy. Bình tĩnh nào Juno. Thở ra nhẹ nhàng thôi. Đúng rồi. Nếu mày bình tĩnh thì những con chữ sẽ không nhảy lung tung nữa. Juno nhắm mắt lại và thở một hơi dài nhưng đủ kín đáo để không gây sự chú ý cho bản thân. Hầu như những cơn hoảng loạn của Juno không bao giờ được thể hiện ở bên ngoài nên mọi người sẽ chỉ thấy mặt cô lãnh đạm như không có chuyện gì xảy ra.
Chết tiệt cô lạc thật rồi! Google Map của cô chỉ đường ngoằn ngoèo quá cô chẳng biết nên mon theo đường nào mà đi nữa. Hình như cô xuống sớm hơn một trạm nên phải đi bộ vòng lại khu phố bên kia. Argh!! Trời ơi phải làm sao bây giờ cô đâu có giỏi định vị đâu! Lại còn cái va li nặng như tạ này nữa.
Chắc phải hỏi đường thôi. Trong trường hợp bình thường có chết cô cũng không hỏi đâu. Nhưng đây không phải là trường hợp bình thường. Juno mệt lắm rồi và cô muốn về khách sạn nghỉ ngơi. Cô nhìn xung quanh và bắt gặp hình bóng của
gã. Gã con trai ấy đang đứng tựa lưng vào tường để đứng chờ đèn tín hiệu bật sang màu xanh. Những người khác đều rất bận rộn và họ di chuyển liên hồi nhưng không hiểu sao gã con trai ấy giống như đang thong thả lắm. Juno nghĩ rằng nếu phải làm phiền ai lắm có lẽ cô sẽ chọn một người giống như họ đang rảnh chứ cô sẽ không cản trở lối đi của một người bận rộn. Nhưng có một thứ gì đó từ người con trai này khiến Juno cảm thấy rùng mình. Hắn rất đẹp trai, cô phải công nhận. Đây là vẻ đẹp mà cô nhìn thấy trên ti vi nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ngoài đời thật. Hắn đang mặc áo sơ mi nhưng Juno biết từ kinh nghiệm của mình rằng chiếc áo ấy đang che đậy một thân hình vạm vỡ bên dưới. Rất có thể hắn cũng là một vận động viên hay một người trong quân đội, Juno nghĩ vậy. Vả lại, tên này có cái gì đó lạnh lẽo và đáng sợ hết sức. Tuy nhiên, sự mệt mỏi của Juno đã khiến cô tạm quên đi linh cảm của mình. Thu hết can đảm, cô bước tới gần gã.
"Um em xin lỗi. Nhưng cho em hỏi đường tới khách sạn Stellar ạ?"
Đánh dấu