19. Buổi tối trước ngày đến nhà Nam, tôi chỉ ngủ được có 5 tiếng, phần là vì phải hoàn thành mục tiêu viết cho đủ 500 chữ mỗi ngày. Còn phần lớn hơn, là vì lo lắng.
Vào buổi sáng hôm sau, cho đến tận khi tôi đứng trước rào lưới B40 màu trắng của nhà Nam, tôi vẫn ngần ngừ không biết có nên bấm chuông hay không. Khi tôi bước lại gần, một con mèo lông vàng từ trong chui ra. Chúng tôi đối mắt chừng 1 phút thì nó đột nhiên lại quấn chân tôi một cách rất tự nhiên.
Tôi vốn vẫn tưởng mèo gặp người lạ phải nghi ngại? Cách hành xử như chó thế này là sao?
Tôi cúi xuống và giơ bàn tay về phía nó. Lúc đầu con mèo có hơi giật mình, toan chạy, nhưng khi xem xét tình hình một lát, không hiểu sao nó vẫn do tôi sờ đầu. Tôi gãi cằm nó, và nó phát ra những tiếng gru gru rất thích thú. Vốn dĩ hồi nhỏ tôi rất ngán ngại mèo, vì chúng nó toàn một lũ mất dạy chỉ thích tát người khác, đã thế còn ăn nhiều. Nhưng con mèo này thì khác. Nó có vẻ thích tôi, và tôi cũng có hảo cảm với nó.
“Anh tìm ai?” Một giọng đàn ông lớn tuổi âm vang từ phía trong lưới rào.
“Dạ, chắc chú là chú Ngọc?”
“Đúng. Là tui.”
“Có Nam ở nhà không, thưa chú?”
“Hông. Nó đang ở Sài Gòn. Anh là bạn nó?”
“Dạ, con là sếp cũ của Nam ở công ty Design Build ở Sài Gòn ạ. Con tên Thạc.”
“Vào trong ngồi đi, rồi nói gì nói.”
Tôi trợn tròn mắt. Ai ở cái xứ này cũng dễ dãi thân thiện đến thế sao?
Nhưng có vẻ là thế thật, Bến Tre vẫn rất Bến Tre như vậy. Cũng như từ lúc tôi vừa bước chân đến từ vài ngày trước được cư dân ở đây đón chào, chú Ngọc cũng tiếp đãi tôi với một sự thoải mái giản dị như vậy. Tôi ngồi xuống cái sofa gỗ kiểu cũ, trong phút chốc đã mất hết cảm giác hồi hộp.
“Anh uống nước hông?”
“Dạ. Nếu không quá phiền.”
“Phiền dì đâu. Nước mát lắm. Anh đi từ Sài Gòn dề đây có kẹt xe gì hông?” Chú đặt ly nước xuống trước mặt tôi.
“Dạ không. Có 2 tiếng thôi ạ. Con đi buổi tối hơi trễ nên không kẹt lắm.”
“Mà sao anh hông tìm Nam ở trên Sài Gòn mà xuống tận đây xa xôi chi?”
“Dạ. Tại là sau khi Nam nghỉ thì đổi số luôn, mà bên tụi con có cái dự án mới quan trọng, cần cậu ấy giúp.” Tôi nói như máy, lòng thấp thỏm sợ người ta phát hiện mình có gì thiếu tự nhiên.
“Hổm bữa nghe nó gọi dìa thì bảo là làm đâu bên trường đại học. Mà hôm bữa đi đâu công tác dới bên trường nên anh hông gọi được cũng phải.”
“Phải trường Kiến Trúc Thành Phố không chú?”
“Hình như dậy.”
“À vậy thì tốt rồi, để có gì con sẽ lên đó liên lạc trường vậy.”
Tôi những tưởng cứ như vậy mà xong, nhưng chú Ngọc đã lại lôi tôi lại bàn luận mấy chuyện linh tinh trong ngành. Thế là không rõ hữu ý hay vô tình, tôi đột nhiên có một cái nhìn hoàn thiện hơn về cậu nhỏ kia. Con mèo từ lúc gặp tôi ngoài cổng vẫn đến dụi vào chân tôi một chút, rồi ngồi cạnh như hóng chuyện.
Nhà cậu chỉ có mỗi cậu, ba cậu và con mèo này. Từ hồi em gái cậu mất vì tai nạn, gia đình cậu cũng lục đục rồi ba mẹ ly dị luôn. Nam cũng lên đại học mấy năm, rồi đi làm hẳn trên ấy.
“Thiệt ra anh cũng hơi xui đó. Cách đây 2 tuần, nó mới dìa chơi, nhưng lên đó lại rồi.”
Tôi chỉ cười nhẹ, lòng hơi chua chát một chút. Không biết có thể vô duyên đến mức nào nữa đây.
“Con mèo này nó thích anh nhỉ.” Chú Ngọc đột nhiên nhìn con mèo, cảm khái.
“Thôi con xin phép về gấp. Công ty còn cần con.” Tôi lúng búng nói. Thực ra một nửa ý của câu này là nói thật, vì Kim còn cần tôi về công ty, nhưng vẫn là nói xạo trắng trợn.
Tôi mang giày vào. Con mèo nhác thấy tôi về cũng thong thả ra đứng ngó. Chú Ngọc tiễn tôi ra cửa. Ngõ ra ngoài đường lớn đột nhiên có cảm giác sáng sủa tươi vui hơn một chút.
“Thiệt ra anh tìm nó hông phải là dì công việc đúng hông?” Chú Ngọc đột nhiên vừa nói vừa cười.
Nghe câu nói ấy, tôi điếng cả người, nín luôn cả thở.
“Tại thường sếp có gọi điện không được, người ta cũng sẽ đi thuê người khác, chứ có mấy ai tới tận nhà nhân viên ở quê thế này. Vả lại, thằng Kim là anh họ nó, hẳn phải biết số của nó, phải cho anh chứ. Hai đứa nó biết nhau từ hồi bé xíu mà.”
Chết tiệt thật. Đúng là nghĩ tới nghĩ lui kiểu gì cũng cảm thấy không hợp lý.
“Dạ đúng là như vậy.” Tôi cũng đâm gượng gạo, trả lời một câu không ăn nhập gì với nội dung.
“Nhưng tui dòm anh thì biết anh hông phải có ý đồ xấu gì, vả lại gấp gáp đi như dậy, tức là thực chất chỉ muốn tìm Nam thôi.”
Quả thật đúng là không có cái gì qua được con mắt của người lớn tuổi. Tôi chỉ trong vài ngày, đã bị hiện thực cho thấy mình đối nhân xử thế có vấn đề thế nào.
Cũng chả hiểu sao tôi điều hành được công việc ngày trước nữa.
“Dạ, nhưng con cảm ơn chú cho con biết.”
Và như để cho tôi luôn một cơn đau tim cho trọn vẹn, chú thả một câu nhẹ như lông hồng:
“Tui còn biết con trai tui nó hông bình thường từ lâu rồi.”
Được rồi, cái này tôi có phần hơi không đỡ nổi rồi. Nhưng cũng may mắn, chú Ngọc là người thoải mái bao dung, chú cũng chỉ nói như vậy, rồi tôi được trả tự do ngay sau đó.
Chiều tối hôm ấy, tôi bắt xe về lại Sài Gòn. Ngồi trên xe, trong tiếng kêu ru ru của máy lạnh, tôi mới hiểu hết được vì sao Kim lại quyết tâm cho Nam ra đi êm thắm như vậy. Từ lúc Kim và tôi nói chuyện với nhau, tôi vẫn tưởng cậu làm như vậy chỉ vì tôi là nhân tố quan trọng của công ty và cậu không muốn việc tình cảm của tôi ảnh hưởng đến công việc. Hóa ra nguyên nhân thực sự là vì bản thân Kim không muốn em họ mình đồng tính.
Tôi vẫn biết Kim vốn không thích việc này từ lâu, chỉ thắc mắc mãi không hiểu vì sao lại hành xử khắc nghiệt trong một thời gian ngắn đến như vậy. Bản thân cậu cũng có hai người bạn không-được-thẳng-cho-lắm là tôi và Linh, tôi những tưởng việc này phải hoàn toàn là bình thường?
Tại sao lại như vậy nhỉ?
Đánh dấu