Thời gian: 04/818
Địa điểm: Khu vườn người khổng lồ xanh
<<<
"Ra vậy..."
Nghe nói, đôi mày cô gái lập tức cau lại. Nhưng ngoài vài cái tặc lưỡi đầy ngao ngán, Linnea cũng không nói gì thêm. Chỉ lẳng lặng ngồi xuống cạnh chiếc rương, cầm khẩu súng của Eamonn đặt lên đùi mà bắt đầu ngâm cứu trong yên lặng.
Cô dĩ nhiên không mắng Eamonn, cũng không có ý trách móc gì cậu rồng nhỏ. Vấn đề lỗ hổng an ninh thiết bị là trách nhiệm và nghĩa vụ của đội Aethertech. Và cũng chỉ nên được giải quyết bởi người trong đội.
Cô sẽ báo cáo lại với thầy sau.
Thay vào đó, cô gái quay qua đứa nhỏ, nhìn cái vẻ mặt muôn-được-khen kia mà mềm lòng chiều theo.
"Giỏi lắm. Lần đầu tự làm được vậy đã giỏi rồi."
Bởi, dù có là người Orion sinh ra và lớn lên giữa máy móc thì không phải ai cũng làm được. Huống gì, Eamonn lại là rồng. Một con rồng nhóc con, dù khá là dễ thương.
"Dĩ nhiên còn có thể cải thiện hơn. Như chỗ này."
Cô gái đưa khẩu súng lên, chỉ về phía một linh kiện được gắn lỏng lẻo vào 'thân súng'.
"Máy móc là một thể toàn diện. Mỗi linh kiện đều có một nhiệm vụ, một vị trí, một chức năng. Do đó, cần được gắn kết với nhau đúng cách, ghép vào hoàn hảo.
Nếu nó không gắn vào được, thì nó không phải ở đó."
Linnea xoay cổ tay, nhẹ nhàng tháo mẩu linh kiện ra. Ánh sáng nhạt chiếu xuyên tàn cây, để lộ hai đường rãnh khắc sâu trên mặt kim loại đen bóng. Thoạt nhìn, trông hoàn toàn tương đồng.
"Hoặc có thể, chỉ là sai chiều. Chuyện vậy hay xảy ra lắm."
Cô nhóc nghiêng đầu, cười một cái. Rồi lật ngược mẩu linh kiện, cài nhẹ nhàng vào thân súng.
"Nếu kêu 'tách' như vậy là ổn rồi đó."
Eamonn là đứa trẻ thông minh, nên Linnea cũng không cần giải thích cách đoán thứ tự lắp ghép dựa trên thiết kế linh kiện nữa. Chuyện đó, đứa nhỏ đã tự làm rất tốt rồi.
"Ngoài ra thì, chuyện nắm nguyên lý hoạt động cũng rất quan trọng. Khi có trục trặc hay lỗi vận hành, ta có thể biết ngay để sửa chữa. Và cũng tránh được các tai nạn ngoài ý muốn."
Vũ khí càng uy lực, rủi ro càng lớn. Súng máy của Aethertech lại thuộc hạng nặng nhất, nên chỉ cần một sai phạm nhỏ nhất cũng sẽ mang lại hậu quả nặng nề.
Vì vậy, nên càng phải học.
Để có thể tự bảo vệ mình.
"Đây là bộ phận tản nhiệt...
Đây là nòng súng, dẫn đến bộ phận khai hỏa. Vị trí chỗ này, khi chuyển hình dạng sẽ đổi sang khớp ở phía bên này. Điều khiển bằng Luth...
Hệ thống mao dẫn được khảm ở đây, nhóc thử đổ một chút Luth vào, ít thôi. Tốt...
Rồi, thử ráp lại xem..."
Lại lần nữa.
Lần nữa nào.
Cho đến khi con không còn phải nghĩ nữa. 'Nea.
*
"Ở... Orion... Mấy thứ này nhiều lắm phải không? Tui... muốn đi xem. Linnea... đi với tui không?"
"Ừ. Nhiều lắm."
Cô gái gật đầu, lặng lẽ đáp. Đôi mắt vẫn hướng xuống khẩu súng còn dang dở dưới tay, vuốt thật nhẹ.
"Orion, vốn dĩ không phải là nơi phù hợp để sống. Nhiệt độ thấp, quanh năm phủ trong băng tuyết. Không có biển. Cũng chẳng có những rừng cây xanh tươi màu mỡ. Vì vậy, người Orion tạo nên máy móc. Để giữ ấm. Để sản xuất thực phẩm. Rồi để di chuyển, và cả để bảo vệ bản thân.
Nên ừ, mấy thứ này ở Orion nhiều lắm. Vì họ cần nó để sống, để tồn tại.
Nhưng Orion, lạnh lắm."
Tiếng thở dài buông thõng, trong giây phút chừng như hóa màu trắng khói. Ngón tay đưa lên, chỉ về một nơi nào đó lửng lơ giữa khoảng không.
"Ở ngoài đó."
Rồi, lại chỉ vào ngực trái.
"Và cả, ở trong này nữa."
Dù có ngập trong hơi nước cả trăm độ, dù có cầm trong tay vũ khí nóng hực mùi diêm sinh. Đó vẫn chưa bao giờ là nơi phù hợp cho bé con.
"Orion không phải là nơi tốt. Cũng không thích hợp để đi một mình.
Nó không giống Lupus, hay Sagitta. Lại hoàn toàn trái ngược với đảo Rồng và nơi đây. Vậy thì, nhóc có còn muốn đi không?"
Đánh dấu