Annagas R. Milady - Andrew J. Archuleta | Dance with me
Challenged by Sabrina San
Hai kẻ hải tặc cùng nhau đi vào ngôi làng tọa lạc tại trung tâm đảo, nơi đang diễn ra những hoạt động tưng bừng nhất của lễ hội mùa thu.
Giữa dòng người đông đúc, Andrew thở dài đảo mắt tìm kiếm một nhà trọ để nghỉ chân, trong khi cô nàng tóc màu gạch đi bên anh lại đang bị cuốn vào những thú vui bất tận bên đường một cách say mê. Một tay cô gái bám chặt lấy cánh tay Andrew, hoàn toàn giao cho người bạn đồng hành trách nhiệm dẫn đường, còn bản thân thì mải mê chìm đắm, thưởng thức khung cảnh náo nhiệt.
Ngay khi mặt trời ngút mất dạng phía chân trời, thị trấn lên đèn. Đó cũng là lúc nhịp điệu lễ hội lên cao. Các chùm ánh sáng nhỏ nhấp nhá lung linh hòa trong ánh lửa từ các dãy đèn lồng; trong các căn nhà dân cũng tràn ngập thứ ánh sáng ấm nồng đó. Những dòng người nô nức lũ lượt đổ về quảng trường, và Annagas chợt reo lên như một đứa trẻ tò mò khi thoáng thấy ánh lửa trại sáng bừng phía trước, cô đột nhiên kéo theo Andrew hòa vào dòng người ấy, vừa đi vừa ngân nga đoạn giai điệu ngắn ngủi ngọt ngào cô vừa học được khi nãy lúc đi ngang qua một nhóm những tay nghệ sĩ chơi đàn banjo. Trước sự nhiệt tình của cô gái, chàng thanh niên không nỡ chen ngang hay phá hỏng, đành phó mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Ngay chính giữa trung tâm quảng trường là một ngọn lửa lớn, bốc cao ngùn ngụt, những tia đỏ li ti văng ra khi người ta bỏ thêm củi vào. Và vẻ mặt của nàng nữ tặc Annagas trông còn rạng ngời sáng rỡ hơn nữa khi cô nhìn thấy người ta đang vừa nhảy vừa hát quanh đống lửa. Đã lâu rồi mới thấy lễ hội lớn và đông vui thế này, một hải tặc yêu thích những bữa tiệc cùng các hoạt động vui chơi như Annagas không tài nào cưỡng lại điệu nhạc đang gọi mời. Ánh mắt không rời khung cảnh, cô gái như đang kiềm mình để không nhảy cỡn lên, đồng thời giật giật áo Andrew, tha thiết.
"Ta cùng đến đó nhảy nhé?"
Đương nhiên, chàng trai tóc nâu thẳng thừng từ chối lời đề nghị bằng một câu đáp ngắn gọn.
"Anh không nhảy."
Vẻ mặt Annagas xìu xuống, cô cố nài nỉ anh bằng ánh mắt mèo con với hi vọng anh sẽ đồng ý, nhưng điều đó không làm cho quyết định của chàng thanh niên lung lay lấy một li. Annagas buông tiếng thở dài thườn thượt, cô muốn vui chơi cùng Andrew trong dịp hội này, không có anh, mọi niềm vui đều như giảm đi một nửa.
"Em cứ việc ra đó, anh sẽ chỉ ở quanh đây và theo dõi thôi."
"Em muốn ở bên anh."
Đến lượt Andrew thở dài, anh không muốn ngăn cản cuộc vui của người con gái, những thật sự cũng không muốn nhảy nhót gì cả. Cuối cùng, anh chàng ngập ngừng lên tiếng.
"Anh muốn xem em nhảy."
"Anh sẽ xem em nhảy?"
Ánh mắt sáng ngời của cô nàng ngước nhìn đôi con ngươi màu hổ phách của chàng hải tặc. Rồi anh ngượng nghịu gật đầu. Annagas chắc là hiểu ý anh, cô nhón chân vòng tay qua cổ Andrew, kéo anh cuối xuống một chút rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh chàng.
"Được rồi, anh cứ ở đây và làm gì tùy thích."
Nói rồi Annagas rời bỏ người con trai và tiến đến chỗ đám đông quanh khóm lửa. Andrew lấy một cốc rượu rum từ một khay đầy rượu và thức ăn trên bàn - ở đây, người ta phục vụ đồ ăn miễn phí – rồi an nhiên ngồi xuống trên một khúc gỗ trống cách đó không xa, nơi mà ánh lửa nóng ấm vẫn rọi đến sáng ngời và từ vị trí thoáng đãng đó, chàng hải tặc có thể theo dõi bao quát xung quanh, cảnh tượng lễ hội đông vui nhộn nhịp lẫn người con gái của mình.
Annagas hân hoan trong điệu nhạc của đàn và kèn quyện cùng âm hưởng mạnh mẽ dứt khoác của điệu trống bongo. Cô hát cùng mọi người, những bài tráng ca bất hủ quen thuộc ở các lễ hội, lời ca như tiếng reo hò âm vang được cất lên bằng những chất giọng khỏe mạnh hòa lẫn với nhau. Những quãng ngắt chen trong các quãng ngân kéo dài như vút lên tận trời cao rồi dứt gọn, cả tiếng đệm đơn từng hồi của trống trong nhịp vỗ tay cùng nhịp bước, tiếng bè âm chìm âm bổng du dương vừa yêu kiều mềm mại tựa vầng trăng mùa thu gặt hái vừa tràn trề một nội lực khỏe khoắn, tất thảy, tất cả hợp vào như những bánh răng khin khít đều đặn, tạo nên chất lễ hội đậm đà nồng nàn riêng biệt của vùng đất mà cũng vừa thân quen đầy nhiệt huyết trong niềm chung vui. Không trung giật lên theo từng nhịp điệu của bản hòa tấu, bạn có thể nghe rõ từng âm một từ con tim đang đập cùng tiếng trống dội vang trong lồng ngực.
Nàng nữ tặc từng chu du qua nhiều vùng miền, làm nhiều công việc, từng tiếp xúc với nhiều kiểu văn hóa và cách họ thưởng thức các lễ hội, chẳng lạ gì khi cô nằm lòng nhiều điệu nhảy. Những cử động lần lượt uyển chuyển mà mạnh mẽ như một thứ ngôn ngữ khác của cơ thể người con gái, vừa tự do tự tại một cách tách biệt vừa hòa hợp với thứ âm nhạc nồng nhiệt xung quanh. Annagas thả mình trong điệu nhảy cháy bỏng cùng các cô vũ nữ bản địa khoác trên người những bộ đầm xòe sặc sỡ; có một nét quyến rũ kỳ lạ đến mê hoặc từ các cô gái cuốn hút các chàng trai tráng cùng tham gia, dần dà các du khách từ miền xa xôi đến cũng bắt đầu nhập hồn vào vũ điệu, dòng người nhảy nhót quanh đống lửa ngày một đông vui. Những người trung niên và lớn tuổi thì ngồi chật các bàn gỗ được dọn kín thức ăn, vừa nâng cốc trò chuyện vừa ôn lại thời trẻ khi đang ngắm nhìn các nam thanh nữ tú quấn quít với nhau.
Andrew không thể tránh mình khỏi thứ âm thanh hỗn tạp bao bọc khắp nơi xung quanh. Anh vẫn lặng im lắng nghe âm nhạc và dõi theo những bóng người ẩn hiện trong ánh lửa, cốc rượu trên tay đã vơi đi một nửa. Cô gái của anh lấp ló đằng xa xa, nụ cười trên môi tươi như hoa mùa xuân nở rộ, những sợi tóc màu gạch thấp thoáng vung lên giữa dòng người. Đôi đồng tử hổ phách không thể dứt khỏi cô gái lấy một phút, Andrew như đắm chìm vào những vũ điệu nồng nàn của người con gái hải tặc. Thỉnh thoảng anh chàng lại nhiu nhíu đôi chân mày vài lần khi các chàng thanh niên khác tiếp cận cô nàng của anh, cười cười nói nói; nhưng rồi biết rõ ánh mắt đang theo dõi mình sẽ không hài lòng hay vui vẻ trước những cảnh tượng như thế, Annagas thoái lui khỏi những chàng trai tò mò ấy.
----------
Đôi trai gái rời khỏi khu quảng trường tấp nập người, trở về với những con phố sáng đèn tĩnh lặng hơn.
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Đi tìm nhà trọ. Em chơi đủ rồi."
Annagas cười mim mỉm, cô siết chặt cánh tay cơ bắp to khỏe của người con trai, nhẹ nhàng tựa vào anh. Andrew im lặng. Điệu nhạc từ quảng trường vẫn còn âm vang đến tận đây, nhảy nhót trên những con phố lát gạch vuông vức dưới chân đôi nam nữ.
Nàng nữ tặc bắt đầu ngân nga bản nhạc.
"Em có vẻ thích khúc hát đó lắm nhỉ?"
Annagas gật gật đầu, miệng vẫn lẩm nhẩm lời ca theo tiếng nhạc.
Đôi mắt biếc xanh lơ đãng của cô gái bỗng mở to sáng rỡ trong một thoáng, và cô mỉm cười, nụ cười lanh lợi và tinh ranh. Cô nắm lấy bàn tay thô ráp của người con trai, lon ton di chuyển ra trước mặt anh bằng điệu chân sáo nhanh nhảu trong sự ngạc nhiên của chàng trai. Nắm lấy bàn tay còn lại, Annagas khẩn thiết đưa ra một mệnh lệnh.
"Nhảy với em."
"Anh… anh không nhảy – Vẫn tiếng thở dài, vẫn câu đáp cũ, Andrew nhìn người con gái tóc màu gạch, bất lực chờ đợi sự thất vọng xuất hiện trên gương mặt cô."
"Anh không nhảy, hay là không biết nhảy?"
Annagas cười, có thể xem đó là một lời châm chọc, một trò trò khích tướng.
"Annagas, cách đó không hiệu quả đâu."
"Anh thật sự không muốn nhảy? Kể cả là với em? Hóa ra em cũng chỉ như ba cô ả lúc nãy."
Vẻ mặt cô gái trầm xuống, buồn ràu chán nản. Trái lại, Andrew vẫn kiên định với câu trả lời của mình.
"Anh đã nói rồi, không hiệu quả đâu – nói đoạn anh siết lấy bàn tay thanh mảnh của cô, bước tiếp về phía trước – Giờ thì tranh thủ tìm nhà trọ thôi, đang mùa lễ, du khách đến đây nhiều lắm đó."
Nàng nữ tặc chau mày bước nhanh theo Andrew. Cô lại ngân lên giai điệu thiết tha quen thuộc một cách chậm rãi dịu dàng, thậm chí còn cất lên những câu ca của bài hát. Lướt trên đôi giày đế cao của mình, Annagas đi những bước uyển chuyển theo nhịp điệu từ tốn của nhạc, những bước chéo cùng nhịp bước đôi xen lẫn trong những cú quay vòng, nhẹ nhàng, gợi cảm. Đôi chân thon gọn phối hợp nhịp nhàng đưa thân mình mảnh khảnh di chuyển vòng quanh người thanh niên tóc nâu, bàn tay cả hai vẫn đan xen vào nhau, và nhờ đó cô gái điều khiển chàng trai bước xoay vòng theo điệu nhảy của mình. Andrew không thể không chú ý đến cô. Đôi chân mày nhương nhướng lên cao, ánh mắt anh dõi theo Annagas với từng cử động của thân hình quyến rũ. Nhịp bài hát nhanh dần cùng giọng hát ngày càng dồn dập thôi thúc của nàng nữ tặc, vũ điệu lôi cuốn của cô cũng mỗi lúc một nhanh hơn. Dưới ánh đèn lồng giữa đường phố vắng, bước chân của cô gái nện lên nền gạch lát những âm thanh lộc cộc vui tai, và chàng trai tóc nâu bước theo cô, là tâm điểm cho dòng di chuyển nhịp nhàng của cô. Annagas dang rộng hai tay rồi xoay vòng cuộn mình vào vòng tay của Andrew, cuối cùng tựa vào ngực anh. Ngước mắt nhìn anh chàng, cô thủ thỉ với nụ cười tươi trên môi.
"Anh đang nhảy đó."
"Đó không phải là nhảy."
"Đồ cứng đầu – Annagas cười to, rồi cô lẩm nhẩm bằng một giọng nho nhỏ đủ để Andrew nghe thấy – Được rồi, tùy anh thôi thưa quý ngài Không-nhảy.
Bước khỏi vòng tay ấm của Andrew, Annagas đứng cách anh một đoạn ngắn trước mặt. Đôi cánh tay dang rộng, cô đột nhiên nói."
"Đỡ em nào."
Nàng nữ tặc vươn tay về phía anh, đồng thời nhón gót căng mình rồi thả cơ thể ngã ra sau. Trước hành động bất ngờ của cô nàng lắm trò nhiều chiêu, Andrew bước vội lên nắm lấy cổ tay cô và đưa một tay vòng nhanh qua eo đỡ gọn. Xong anh hạ thấp đôi chân mày phía trên cặp đồng tử màu hổ phách, tặc lưỡi ra vẻ chán chường.
"Em hài lòng rồi chứ đồ lắm chiêu chết tiệt."
Đáp lại thái độ dường như đã trở nên quá đỗi quen thuộc đó, Annagas cười toe.
"Anh đang bực à?"
Andrew không buồn trả lời, và nàng nữ tặc thật sự cũng không cần nghe thấy nó. Anh đỡ cô dậy. Annagas kéo cánh tay còn lại của anh chàng choàng qua eo mình nốt, đoạn nhẹ nhàng chậm rãi vòng hai tay ôm lấy cổ anh. Một lần nữa hai đôi môi chạm nhau, dịu dàng, say đắm đầy tình cảm. Sau cùng, Annagas thầm thì.
"Một ngày nào đó em sẽ khiến anh thật sự nhảy với em."
Đánh dấu