Lam Vũ - Shiraz
Không, bản chất của con người không dễ dàng xúc động như thế. Giống như việc người ta có thể thấy ai đó gặp tai nạn giữa đường, chép miệng một cái bước qua, hay tốt hơn một chút thì giúp họ đi cấp cứu, hay đại loại như thế, rồi về đến nhà thì cũng sẽ quên đi. Ngay cả một cái chết thương tâm cũng chỉ khiến người ta thương cảm giây lát rồi thôi. Vì đơn giản, ai đó chỉ là kẻ không hề quen biết.
Người ở trước mặt Lam Vũ cũng thế thôi, một bệnh nhân nào đó cô chưa từng gặp mặt.
"Anh giận à? Tôi xin lỗi."
Có lẽ thế nên cô dễ nói lời xin lỗi hơn là với người đó chăng? Một người trưởng thành lại đỏ mặt quay đi chỉ vì cô lỡ cười một tiếng, có cảm giác trẻ con sao đó, cũng giống như người đó vậy. Và quan trọng hơn, là căn bệnh của anh ta, hiển nhiên cũng là căn bệnh mà người đó mắc phải. Nhưng anh, thậm chí còn chẳng để cô biết được anh cảm thấy ra sao lúc này. Có thấy đau buồn, tuyệt vọng, và sợ hãi?
"Tất nhiên là không rồi. Tôi lên đây không phải để chịu chết. Nếu cô có nói tôi chắc chắn sẽ chết đi nữa, thì tôi vẫn sẽ tìm cho bằng được thuốc chữa bệnh. Virus gì chứ, số tôi không dễ chết thế đâu."
Câu trả lời của người trước mặt không hiểu sao khiến cô thở hắt ra một hơi.
"Vậy thì... anh vốn dĩ không cần hỏi mà. Nhưng tôi đoán, có lẽ vì có thể nói ra nên anh mới tìm thấy được câu trả lời này cho mình, phải không?"
Nói ra được, bộc lộ ra được, chẳng phải vẫn là tốt hơn cả sao? Trong ánh mắt của đối phương có gì đó như sáng lên khi anh ta trả lời. Đó là niềm khát sống, hay là điều gì quan trọng khiến anh ta muốn vì nó kiên cường và hi vọng? Nếu là cô, hẳn cũng không dễ chết thế đâu.
@
Kaito Karen
Đánh dấu