oOo VnSharing oOo

Go Back   Diễn đàn > Trung Tâm Điện Ảnh - Âm nhạc > SuperWorld > Preview - Review >

Trả lời
Kết quả 1 đến 3 của 3
 
  • Công cụ
  • Hiển thị
    1. #1
      My rainbow
      Sieghart
      Tham gia ngày
      13-11-2014
      Bài viết
      918
      Cấp độ
      1420
      Reps
      70939

      [Event][Cartoon Review][Inside Out] Khi niềm vui hòa lẫn nỗi buồn



      Inside Out
      Khi niềm vui hòa lẫn nỗi buồn






      Đã lâu rồi tôi mới xem phim hoạt hình. Nhớ hồi còn nhỏ, ba hay thuê cho tôi những cuộn băng hoạt hình ở một tiệm cho thuê phim gần nhà. Cửa tiệm ấy nhỏ hẹp và đã cũ lắm rồi, hệt như những cuộn phim băng xưa cũ dán đầy băng dính thô sờn, chi chít những dòng chữ đề ngày tháng và tên người mướn được bày trên kệ trong cửa hàng đó. Từ thuở ấu thơ, tôi đã lớn lên cùng những thước phim xưa cũ hoạt họa vẽ bằng tay của Disney với những nàng tiên hay là chuột Mickey và cả Pinocchio mũi dài. Khi ấy bản thân còn quá nhỏ để ngẫm nghĩ nhiều về điều gì, tôi cảm thấy thích thú khi để mình mơ mộng trong đó. Những lúc cùng ba xem những bộ phim đó, ba và con, người đã tứ tuần tóc lốm đốm hoa tiêu cùng đứa nhóc chỉ vừa rụng bớt chiếc răng sún cười giỡn với nhau hệt như những người bạn thân thiết, tôi xem đó là niềm vui mà mãi sau này tôi gọi nó là hạnh phúc. Vì thời nhỏ, trẻ con biết gì nhiều về nỗi buồn sâu lắng cơ chứ, cho nên tôi ngày còn nhỏ xíu vẫn chưa hiểu gì về hạnh phúc.

      Khi niềm vui hòa lẫn nỗi buồn thì điều gì sẽ xảy ra?

      Khi lớn lên một chút, thỉnh thoảng tôi lại dành thời gian ngẫm nghĩ câu trả lời cho điều này. Có muôn vàn lời giải đáp khác nhau, và nội dung chủ đề của Inside Out là một trong những số đó.

      Những bộ phim của hãng Pixar luôn gợi cho tôi cảm giác gần gũi và dễ chịu, từ bộ phim đầu tiên tôi đã xem và rất thích là Toy Story đến Ratatouille và Up sau này, về quan hệ giữa người và người, về khía cạnh nhỏ nhoi trong cuộc sống đời thường, tình cảm gia đình và cả niềm vui thời ấu thơ. Những điều quá đỗi thân thuộc này chính là giá trị được gửi gắm và đề cao từ những thước phim đó. Pixar dường như đã thành công ở việc dùng chính sự giản đơn mộc mạc để thể hiện ý nghĩa sâu lắng hơn về cuộc sống.

      Inside Out mở ra với câu chuyện cô bé Riley sống hạnh phúc cùng với gia đình của cô tại một thành phố nhỏ thanh bình ở Minnesota. Khi đó, cô bé đã hài lòng với tất cả những gì mình đang có, một gia đình yên ấm, có nhiều bạn bè xung quanh và hơn hết, được thỏa thích chơi hockey trong sân sau nhà và tận hưởng niềm vui chiến thắng. Con nít mà, đâu cần gì nhiều, vì thế trong kí ức tuổi thơ của Riley luôn tràn ngập niềm vui. Nhưng rồi một ngày nọ, cả nhà cô phải chuyển đi nơi khác sống, đến thành phố San Francisco chật hẹp và u ám, rằng cây cầu Golden Gate không như cô hằng tưởng tượng, hay là ngôi nhà mới của gia đình cô nhỏ hẹp, cũ kĩ và bám bụi, rằng họ phải sống co cụm nhau đến mức có được mảnh sân sau nhà là cả một chuyện không tưởng. Những thay đổi đó quá đỗi đột ngột với cô, không như tưởng tượng và mong đợi. Lúc đầu Riley đã khá thất vọng nhưng sau đó cô nhanh chóng lấy lại niềm lạc quan vốn có của mình. Là nhờ Joy, một trong những cảm xúc trong cô.

      Câu chuyện trong Inside Out bao gồm hai mạch truyện song hành cùng nhau, về cuộc sống thường ngày của Riley và cuộc sống nội tâm của chính bản thân cô. Những cảm xúc trong cô đã được nhân hóa thành các nhân vật có suy nghĩ và cảm giác riêng, đó là Joy, Sadness, Anger, Fear và Disgust. Mỗi nhân vật đại diện cho năm xúc cảm đặc trưng của con người là niềm vui, nỗi buồn, tức giận, sợ hãi và chán ghét. Từ khi Riley mới sinh ra, Joy là người đầu tiên đến bên cô và đem lại nụ cười đầu tiên cho cô bé. Khi đó Joy hứa sẽ mãi bên cạnh Riley và thế giới này sẽ là của riêng cô cùng với cô bé. Nhưng rồi đột ngột Sadness xuất hiện ngay sau đó, làm Riley phải bật khóc. Joy cảm thấy sự tồn tại của Sadness như một vật cản vì đã làm tổn thương Riley yêu dấu của mình. Với niềm lạc quan cùng đầu óc nhanh nhạy và linh hoạt, Joy đã trở thành người chỉ đạo trong bộ máy trung tâm cảm xúc này. Cô quyết định tất cả mọi việc, từ cảm xúc của Riley đến kí ức của cô bé, tất cả cũng chỉ vì mong muốn Riley luôn vui vẻ và lạc quan yêu đời. Những quả banh kí ức của Riley hầu như phủ đầy màu vàng đơn sắc của Joy. Những xúc cảm khác như Anger, Fear và Disgust là trợ lý hỗ trợ cho Joy. Và không may, Sadness là người duy nhất không được phép nhúng tay vào tất cả mọi chuyện, cô bị tách biệt với mọi người và ý kiến của mình không bao giờ được xem trọng, đơn giản vì Sadness làm Riley phải buồn tủi.

      Với mỗi người chúng ta, không ai muốn mình bị đau hay tổn thương cả, chúng ta thường ngại ngùng và lo lắng khi phải đối mặt với những nỗi buồn trong cuộc sống vốn bấp bênh. Niềm vui vẫn là điều dễ chịu để chấp nhận hơn. Joy luôn làm Riley vui vẻ và lạc quan dù cuộc sống có đổi khác, vì trong tâm tư Riley vẫn còn lắng đọng những kí ức tốt đẹp về tuổi thơ ở Minnesota. Nhưng cũng chính vì thế, Riley không thể thoát khỏi cái bóng quá khứ ngọt ngào ấy, cô bé không thể vượt qua được những khó khăn ập tới trong cuộc sống hiện tại ở San Francisco, một nơi hoàn toàn mới mẻ, trường mới, bạn học lạ lẫm, cảm giác lẻ loi cô độc, và những ngày chơi bóng hockey trong sân sau nhà không còn nữa. Ba của cô bé cũng vì bận bịu mà không quan tâm hay chơi đùa với cô nhiều như trước. Joy hiểu điều đó và cũng tự biết rằng mình không thể mãi lạc quan được, nhưng Joy đã cố chấp, cô tìm đủ cách để duy trì một Riley yêu đời, vô tư lự và cũng chính vì thế đã làm Sadness buồn lòng vì bị đối xử phân biệt.

      Thế là vào một ngày, Sadness đã quyết định chống lại Joy, nhúng tay vào việc điều khiển cảm xúc của Riley. Vì nỗi buồn là một thứ khó chịu, nó làm ta đau và khó quên, những quả banh kí ức của Riley khi bị Sadness chạm vào đã không thể đổi thành màu khác nữa. Trong lúc tranh chấp quyền điều khiển ở bộ máy trung tâm cảm xúc, Joy và Sadness vô tình bị cuốn văng ra khỏi nơi đó, lạc vào vùng kí ức lưu trữ của Riley. Vì từ trước đến giờ, Joy đã điều khiển và tự mình quyết định mọi việc ở khu trung tâm một cách ích kỉ, lúc cô không còn chỉ đạo ở đó nữa cũng chính là khi mọi thứ trở nên hỗn loạn. Các hòn đảo cảm xúc của Riley lần lượt bị phá hủy và sụp đổ, những kí ức tuổi thơ của cô bé dần tan biến. Joy, Sadness và Bing Bong – người bạn tưởng tượng thời nhỏ của Riley đã cố gắng vượt qua chặng đường đầy khó khăn và hiểm trở để mang lại cảm xúc và kí ức cho Riley trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.

      Suốt cuộc hành trình này, Joy đã chợt hiểu ra rằng cuộc sống vốn bấp bênh, phiền muộn tràn đầy. Chỉ niềm vui thôi không đủ giúp con người ta vượt qua khó khăn. Cứ mãi sống trong kí ức ngọt ngào vui vẻ thì không khác gì bản thân đang lẩn tránh việc đối mặt với thực tế. Chính Joy cũng lâm vào những tình huống nghiệt ngã trong suốt cuộc hành trình, bản thân cô đã có lúc phải tuyệt vọng và đau buồn đến rơi nước mắt. Và cũng ngay tại khoảnh khắc đó, Joy đã nhận ra mình không thể cố chấp như xưa, ép buộc Riley phải lạc quan khi mà không thể. Joy dần hiểu được vai trò của Sadness, người đã mang gia đình và bạn bè của Riley gần với cô bé hơn vào những khi cô bé buồn và muốn được động viên chia sẻ. Cuộc sống không chỉ đơn điệu mỗi sắc vàng vui vẻ, vẫn có khó khăn và đong đầy nỗi buồn trầm lắng. Riley không thể mãi là một đứa trẻ chưa lớn và chỉ biết hồi tưởng về quá khứ, cô bé phải đối mặt với thực tế và vượt qua nó.

      Nhẹ nhàng và gần gũi, thông qua cuộc sống đời thường của Riley, bộ phim đã phác họa rõ nét những giá trị giản đơn và chân thành về tình cảm gia đình, những xúc cảm tâm tư trong lòng người. Xuyên suốt bộ phim, Riley dần trưởng thành, trở nên chững chạc hơn, không còn là một nhóc con vô tư bồng bột nữa. Cô bé hiểu rằng cuộc sống sẽ có nhiều khó khăn và lắm phiền muộn, những khoảng lặng chất chứa trong lòng. Nhưng cũng chính những khi đó, gia đình sẽ là điểm tựa tinh thần vững chãi giúp cô vượt qua khó khăn. Kí ức khi xưa đến lúc nào đó sẽ nhạt nhòa, bằng cách trân trọng hiện tại và những thứ mình đang có, con người ta có thể hiểu được giá trị của cuộc sống và vững tin hơn. Đúng thật vậy, đến khúc cuối phim, cuộc sống nội tâm của Riley trở nên phong phú và đa sắc màu, chẳng phải con bé đang cảm thấy hạnh phúc sao? Khi niềm vui hoà lẫn nỗi buồn, chúng ta sẽ hiểu được thế nào là hạnh phúc.




      Sau đây là vài bình luận nhỏ của tớ về nội dung bộ phim. Tổng quan phim được thể hiện rất khá, tuy là theo tớ vẫn còn vài chỗ không hợp lý. Ví dụ như khi Joy và Sadness bị rơi xuống kho lưu trữ kí ức, nếu họ đã chịu khó ngồi trên tàu đợi đến sáng vận hành, không làm Fear sợ và Anger nổi điên thì sẽ không có chuyện tệ hơn xảy ra. Chắc là đạo diễn muốn tạo điều kiện cho tình huống khó khăn sau đó. Và thật ra có vài cách khả thi để quay trở lại trung tâm cảm xúc, không nhất thiết phải đợi đến khúc cuối để dùng cách bất khả thi kia, thứ chỉ diễn ra và có thể trở thành khả thi trong phim hoạt hình. Tớ vẫn chưa hiểu sao bọn người còn lại trên khu trung tâm gỡ kiểu nào mà cái bóng đèn trong bàn điều khiển không rời ra được, thế mà chỉ cần Sadness cố gắng vặn một chút là nó rớt ra… Chưa kể, vai trò của Anger, Fear và Disgust trong phim vẫn có thể làm sâu sắc hơn nhằm mục đích khơi gợi người xem về mối liên hệ mật thiết giữa năm xúc cảm ấy với nhau. Vấn đề này phim chưa đủ khéo léo và tinh tế, thành ra vai trò của nhân vật phụ cũng chỉ là phụ trong phim.

      Điểm hay của phim đối với tớ là họ khéo léo lồng vào những tình huống châm chọc hài hước, như ở phân cảnh đoàn làm phim trong mơ của Riley đã cố gắng giả lập lại giấc mơ, thậm chí có chỉnh sửa cả giấc mơ. Rồi cảnh quả banh kí ức về quảng cáo cứ lâu lâu đâm chọt vào tâm trí người khác, thời này xem quá nhiều quảng cáo riết bị ám ảnh dễ sợ luôn hà :’( Ngoài ra, dàn Inside Out bên ông bố bà mẹ cũng buồn cười không kém. Mấy ông cứ suốt ngày lơ là thế thì bảo sao mấy bà không nổi giận đùng đùng rồi lại mơ màng vớ vẩn đến chàng đẹp trai phong độ nào đó để quên đời quên sầu À và có ai để ý, chỉ mình Joy đi chân trần, không mang giày như bốn người còn lại không nhỉ






      Trả lời kèm trích dẫn

    2. Nỗi buồn và niềm vui luôn song hành với nhau, dù đôi lúc như Riley, mọi chuyện xung quanh chúng ta có thể hạnh phúc và tuyệt vời đến mức buồn bã là một điều mờ nhạt và xa vời. Sadness ban đầu trong phim xuất hiện như một trở ngại, hậu đậu và chậm chạp, khiến ngày của Riley trở nên u ám, khiến mọi kí ức của cô bé trở nên đau buồn.

      Nhưng sau chuyến đi lạc đầy thử thách, chứng kiến những hòn đảo hạnh phúc gia đình, hòn đảo kí ức dần sụp đổ và người bạn Bing Bong tan biến, Joy đã nhận ra rằng dù nỗi buồn là điều không ai muốn gặp phải, nhưng lại không thể thiếu.

      Bài viết của bạn có rất nhiều cảm xúc, ghi lại rất tình cảm những hình ảnh sâu lắng trong bộ phim. Những chi tiết bất hợp lí mà bạn chỉ ra cũng rất chính xác dù khá nhỏ và không ảnh hưởng đến nội dung phim (Đoạn mà các cảm xúc khác không thể gỡ được bóng đèn nhưng Sadness lại gỡ được tớ nghĩ là do sự tức giận, sợ hãi hay căm ghét không thể khiến Riley nghĩ lại về quyết định của mình, nhưng nỗi buồn vì nhớ nhà và cha mẹ thì có thể làm được). Mong bạn dành nhiều thời gian hơn để đóng góp thêm nhiều bài review hay cho box, xin cảm ơn bạn rất nhiều.
      Trả lời kèm trích dẫn

    3. #3
      My rainbow
      Sieghart
      Tham gia ngày
      13-11-2014
      Bài viết
      918
      Cấp độ
      1420
      Reps
      70939

      @Sukie Kagamine cảm ơn cậu đã dành thời gian comment cho bài của tớ lâu rồi tớ mới viết trở lại và nhận được nhận xét từ người khác nên rất thích ahh >_<

      Đúng như cậu nói, chúng ta không thể thiếu đi xúc cảm nào cả, nếu thế thì chúng ta sẽ không còn cảm giác buồn vui hờn giận hay tệ hơn là đánh mất cả cảm xúc và tinh cách của chính mình. mà tệ hơn nữa là bị tâm thần phân liệt :'( ))))

      uhm chắc có lẽ như thế mà Sadness đã gỡ được bóng đèn ra. Tớ hy vọng ý phim là vậy. Không liên quan, cơ mà tớ từng nghĩ là Sadness có sức mạnh sumo súp pờ siu nhơn ấy :'(
      Cảm ơn cậu lần nữa đã đọc bài của tớ hen Nếu được thì tớ sẽ review thêm mấy bộ hoạt hình tớ xem rồi, thật ra lâu rồi tớ không xem hoạt hình nên quên nhiều tình tiết phim

      p/s: xin nhỗi ở trên tớ viết review tình cảm ướt át sao, ở dưới comment phỡn đời quá hiu hiu. Nếu có làm cậu tụt mood thì mong bỏ qua cho mềnh
      Trả lời kèm trích dẫn

    Đánh dấu

    Quyền viết bài

    • Bạn không thể đăng chủ đề mới
    • Bạn không thể gửi trả lời
    • Bạn không thể gửi đính kèm
    • Bạn không thể sửa bài
    •  

    Theo giờ GMT +7. Bây giờ là 09:46.

    Powered by vBulletin.
    Copyright© 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.
    Board of Management accepts no responsibility legal of any resources which is shared by members.