Ngày 9 tháng 4
Rya.
- Đây là nhà của tôi. Còn nhà tôi trước kia ở thành phố Fuyuki, Nhật Bản, chắc cậu không biết. Bây giờ chắc nó bị rêu phủ đầy rồi, vì gia đình tôi giờ chẳng còn lại ai cả.
Thật ra là nó biết. Một chút. Bởi vì nó đã nhìn qua cuốn sách viết về địa lý và lịch sử của Nhật Bản rồi. Và nó thích trang phục ở đó. Một loại trang phục có thiết kế gần giống với Trung Quốc. Song, nó lại thấy trang phục truyền thống ấy lại không cầu kì bằng. Tây Khanh cũng thích trang phục đó, như nó. Và hắn đã bảo rằng hắn muốn coi nó vận trang phục ấy để múa quạt cho hắn xem.
Và hắn đã ăn bàn ngay sau đó.
Mà quên đi. Theo như nữ quỷ kia nói thì thành phố kia đã bị bỏ hoang rồi nhỉ? Không có một người thân nào bên cạnh. Nó không thấy ngạc nhiên. Bởi nó cũng chẳng có gì cả. Bản thân là một linh hồn lưu lạc và vô tình nhập vào xác búp bê, vô tình mang hình dạng lúc nhỏ của bản thân, vô tình.. quên cả tên của chính mình. Không có gì lạ.
- À quên chưa hỏi, tiệm mà cậu đang ở nhờ ấy, có phục chế được đồ cũ không?
Nó chưa từng thấy lão sói già kia phục chế đồ cũ. Song, hắn lại rất đa năng. Có lẽ.
_ Tại hạ không biết. Nhưng, nếu có duyên, món đồ ấy nhất định sẽ được chủ tiệm ‘hồi sinh’.
Giờ mới biết, sau cùng, nó vẫn chẳng biết được gì về Tây Khanh cả. Có lẽ là do nó không quan tâm. À phải, một con búp bê vô tình, duyên với nó tính ra cũng chỉ là một cơn gió vô tình thổi qua tóc, thế thôi.
_ Tiểu thư không thể hồi phục món đồ ấy bằng phép thuật sao?
@
Akumi Yuuki
Đánh dấu