Ngày 01 tháng 09 năm 1722
Khi những đứa con của đầm lầy về đến Fishden, họ thấy tiếng hò reo vang lên không ngớt. Lần lượt bốn chiếc huy hiệu Hydra được trao cho bốn người, sáng lên đầy tự hào và cũng đè nặng như xác nhận từ giờ cả nhóm sẽ gánh trên vai một trọng trách vô cùng lớn lao. Trở thành ngự lâm quân của Shadowsong, từ nay trở đi cuộc sống của cả nhóm sẽ tiếp tục rẽ sang một trang mới. Có lẽ hiện giờ ai cũng bắt đầu có những dự định của riêng mình.
Mà thôi, khỏi dài dòng nữa, nói chung là anh có vợ rồi. Giờ anh dự định ngày ngày đi làm lính kiếm tiền về xây tổ ấm, hết. Mà nói chuyện anh tự dưng cưới vợ nhanh thế thì phải tua lại về lúc cả đám chuẩn bị đánh Vvulf.
--- Flashback---
Gió thổi lồng lộng, con thuyền chênh vênh giữa biển gào sóng thét. Bốn người đứng đối diện kẻ thù gần trong gang tấc với đôi mắt long lên. Vvulf, kẻ đã gây ra tai họa cho biết bao mảnh đất trong đó cả quê hương của họ, ngày hôm nay sẽ phải trả giá.
Adrian thấy một luồng điện rần rật chạy qua cơ thể, anh thấy nắm tay mình run lên và đôi môi đau rát vì mím chặt lại. Giống như những lần trước khi gặp kẻ thù, cùng với sự phấn khích khi sắp đạt được ước nguyện bấy lâu, lại là sợ hãi khi đối diện với tên hải tặc khét tiếng và nghe xung quanh từng con thuyền của Pale Swarm bị xé nát. Cảm giác ấy vẫn không thể nguôi được ngay cả khi đã trải qua không biết bao nhiêu lần. Và có lẽ trong những giờ phút tột cùng phấn khích lại tột cùng sợ hãi người ta lại càng dễ đưa ra những quyết định điên rồ nhất.
“Chúng ta kết hôn đi, Matilda.”
Adrian nói thật rành rọt nhìn người con gái mình yêu quay lại với ánh mắt ngạc nhiên. Ai cũng ngầm hiểu anh sớm muộn sẽ cầu hôn cô, nhưng không ai nghĩ anh sẽ làm vậy ngay lúc này. Chính anh cũng đã định sau khi mọi chuyện đã kết thúc mới ngỏ lời. Nhưng thôi, dẹp kế hoạch qua một bên đi. Hơn nữa, ý anh không chỉ có vậy.
“Ngay bây giờ.”
Đây mới là trọng tâm. Trọng tâm câu chuyện đủ để khiến bất kì ai kể cả kẻ đối đầu với họ phải há hốc mồm. Runo đứng chết trân còn Antoinette thì nhìn Adrian với ánh mắt “Anh điên rồi hả?” Nhưng điều khiến toàn bộ phải á khẩu hơn nữa lại là việc Matilda nhanh chóng gật đầu. Adrian cười thật rạng rỡ. Vậy là xong, bắt đầu nào. Địch đâu có chờ chúng ta bàn bạc kia chứ.
Cũng bởi vậy, hai người đồng hành của anh bất đắc dĩ vừa chiến đấu vừa sắm thêm vai trong hôn lễ của hai người. Đầu tiên là Antoinette.
“Ant, cô đưa cô ấy lên lễ đường nhé!”
Adrian vừa gào lên vừa chém thanh katana về phía Vvulf trong khi phù dâu của họ gào lại.
“Biết rồi!”
Dứt lời, cô nàng kéo Matilda giật lại tránh khỏi tầm ngắm của Vvulf. Hai người đứng cạnh vừa bảo vệ vừa hỗ trợ nhau chiến đấu, với phía trước là Vvulf, phía sau là vài tên lâu la may mắn vẫn sống sót đang cố can thiệp vào. Còn lễ đường là chỗ nào, tất nhiên Antoinette hiểu. Gì chứ độ chuyên nghiệp thì cô phù dâu của họ có thừa.
Có phù dâu rồi, ném luôn đám cướp biển cả chủ lẫn tớ vào list phù rể nhé. Không được đẹp mắt lắm nhưng được cái số lượng đè bẹp chất lượng. Chưa kể cả đám pha trò tiêu khiển quá xuất sắc. Adrian chém đứt tay một tên "phù rể", tiện chân đạp hai tên khác ngã nhào đè lên nhau. Xung quanh những cái xúc tu của Kraken vẫn hoành hành. Mẹ nó, đến quà cưới còn hoành tráng thế này, bắt về đấu giá hoặc mở quán nhậu chắc ổn. Mà nói mới nhớ, tên đẹp mã nhất đoàn sao vẫn chưa thấy ho he gì vậy?
Xong, tiếp đến là chủ hôn.
"Runo! Làm chủ hôn cho chúng tôi!"
"Hở? Cái quái gì? Đùa tôi à?" Anh dám chắc giờ cô đang nghĩ vậy lắm. Bằng chứng là cô lại hơi đơ ra rồi.
"Chết tiệt! Đằng sau!"
Runo kịp hoàn hồn quay ra phang cả cái rìu vào tên lâu la phía sau, giữa mưa gió bão bùng tóc bay lướt thướt dán cả vào mặt, mới quay lại bắt đầu đọc.
"Kính thưa quý vị, chúng ta cùng có mặt ở đây hôm nay để..."
Một nhát rìu nữa thẳng vào mặt kẻ địch xấu số.
Rồi, đến cái gì nữa ấy nhỉ? Cô nàng có vẻ nghĩ ngợi. Adrian vừa nghiêng người tránh đòn vừa thầm mong: Lạy chúa, đừng có đọc thành để bổ rìu vào mặt đám cặn bã kia đấy. Phía bên này, Antoinette đã đưa Matilda trở lại trao vào tay anh, không quên dặn dò để làm tròn nghĩa vụ của một phù dâu, cũng như một người chị em tốt. Thật ra trong trường hợp này chúng ta có thể hiểu là một phụ huynh cũng được.
"Đối xử với cô ấy hẳn hoi vào, không tôi hỏi tội anh đấy!"
Trong phút hai người nhìn nhau đắm đuối, cô dâu của anh vẫn đủ tỉnh táo và cẩn thận để chĩa ngọn giáo vào kẻ thù phía sau lưng anh. Adrian quay lại nhìn tên "phù rể" đáng thương vừa ăn một đòn đau. Chậc, sau này anh nên cẩn thận. Mà sao vẫn chưa thấy chủ hôn nói xong vậy?
"Để chứng kiến!"
Chú rể rốt cuộc chịu không nổi gào lên nhắc, đồng thời chém một nhát về phía tên dẫn đầu "đoàn phù rể".
Trượt. OTL Anh nghĩ mình có chút nóng ruột rồi.
"Hiểu rồi, để chứng kiến lễ thành hôn của Adrian Volkhard và Matilda Reinhart! Matilda Reinhart, con có đồng ý, lấy Adrian Volkhard, làm chồng, và yêu thương, chăm sóc anh ta, ngay cả khi, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu sang hay, nghèo hèn? Ngay cả nếu trong trận chiến này anh ta có mất một mắt hay què một chân!"
Xin hãy thông cảm cho giọng nói giật cục và ngắt quãng của chủ hôn. Cô ấy còn đang bận chém giết. Còn câu cuối, chắc cô ấy đến giới hạn rồi.
Matilda nắm lấy tay anh và mỉm cười hạnh phúc.
"Con đồng ý!"
"Vậy Adrian Volkhard, con có đồng ý lấy Matilda Reinhart làm vợ..."
"Và yêu thương, chăm sóc em!"
Lời tiếp theo là của Matilda, vì chủ hôn của chúng ta lại quên lời thoại rồi. Hai người tạm tách ra, rồi lại dựa lưng vào nhau. Phía trước, Matilda dồn toàn lực tấn công Vvulf. Phía sau, Adrian quét sạch toàn bộ những kẻ muốn tiến đến gần hai người. Cả hai mỉm cười quay lại nhìn nhau và đổi chỗ. Lại tiếp tục tấn công. Giữa cơn bão càn quét, giọng cô dâu của anh lại vang lên đặc biệt rõ ràng:
"Ngay cả khi ốm đau hay khỏe mạnh! Giàu sang hay nghèo hèn!"
Hai tay vẫn nắm chặt nhau, từng kẻ địch xung quanh được xử lí gọn ghẽ. Cuối cùng, chàng trai trẻ kéo cô dâu của mình xoay người như khiêu vũ ngả vào lòng chàng, đôi môi mấp máp trong niềm vui sướng tột cùng.
"Anh đồng ý."
Nhát kiếm cuối cùng đồng thời xiên qua người Vvulf. Lần này trúng.
"Ta tuyên bố hai con là vợ chồng! Chú rể có thể hôn cô dâu!"
Khi ấy cánh buồm bay phần phật, sàn tàu nghiêng ngả chông chênh. Cùng với nhát kiếm của Adrian, con dao găm tẩm độc của Antoinette, ngọn giáo của Matilda, nhát rìu và thêm cả sự hỗ trợ từ những tiếng gầm của Runo, tên hải tặc khét tiếng của Blackhearts dần dần khụy xuống. Phía xa nơi trời mây u ám vần vũ dần dần xuất hiện những tia sáng. Đó cũng là khi hai người trao nhau nụ hôn thề nguyện, trước sự chứng kiến của đất trời và hai người bạn quan trọng nhất.
---End Flashback---
"Cho nên bây giờ mọi người muốn trừng phạt tôi ra sao cũng được hết."
Khi Ricard đã trao xong huy hiệu và chỉ còn cả nhóm với nhau, anh đứng trước ba người tỏ vẻ hối lỗi. Thật ra anh nghĩ chắc vợ mới cưới của anh sẽ thương anh thôi, chị em kiêm phụ huynh của vợ có lẽ chỉ mắng vài câu nhưng trong bụng đã tha thứ cho màn làm phù dâu bất đắc dĩ vừa rồi. Mà cũng không hẳn là bất đắc dĩ lắm. Thật ra không phải anh và Antoinette chưa từng nói đùa về việc tổ chức hôn lễ cho anh và Matilda trên tàu cướp biển. Anh cũng biết Antoinette hay ngoài miệng vậy mà trong bụng không phải vậy. :relieved: Nhưng còn chủ hôn... Anh không chắc có ăn một rìu của cô ấy không. Trước giờ cô ấy vẫn luôn nói ít làm nhiều.
"Nhưng dù sao, vẫn cảm ơn mọi người vì đã chịu đựng tính bốc đồng của tôi."
Adrian như một đứa trẻ cười toe lấy lòng để mong không bị phạt, nhưng những lời lúc này của anh là thật lòng.
Runo unlock rank 1 vì làm chủ hôn cho Matilda và Adrian, và vì vẫn chưa đập Adrian
@
Scarlet Lady @
Heavenleena @
Luna Neko
Đánh dấu