"Ngươi cũng ăn chút gì đi, ta không biết gì về việc trị thương cả. Kể cả tiêm thuốc cũng không biết. Tất cả trông cậy vào ngươi đấy, Valois."
"Cảm ơn." Con rồng thì thầm rất nhẹ, thuận miệng cuốn cả hộp đồ ăn vào trong mồm. Vị thịt lẫn với vị sắt, nhưng hắn không quan tâm. Về căn bản, loài rồng không biết đói, cũng không biết khát, nhưng Valois đột nhiên cảm thấy mình thật sự cần một cái gì đó.
Hơi thở chậm rãi và đều đặn, Valois cố gắng tập trung tiến vào tinh thần của hai người bệnh. Thứ bóng tối nọ dường như phản ứng lại với sự xâm nhập của hắn, phút chốc khiến con rồng Amethyst cảm thấy bị đe doạ, nhưng hắn vẫn không chùn bước. Valois cảm nhận sức mạnh chảy trong huyết mạch mình truyền vào hai cơ thể kia, nhẹ nhàng cầm giữ cho phần "sạch sẽ" của họ.
Hắn sẽ làm được, Valois tin như vậy. Hắn sinh ra vì điều này, để mở ra con đường ánh sáng cho muôn loài.
"Cậu dũng cảm lắm, Wyriam." Nếu cấu tạo làn da mặt của chú rồng giống với Wyriam, hẳn lúc này mặt cậu đã đỏ lừ. Từ khi sinh ra, cậu vẫn luôn là một chú rồng nhút nhát. Khi còn nhỏ, kể cả các tinh linh cũng làm cậu sợ, và các trò tinh nghịch của bọn tinh linh đất doạ cậu mất cả ngủ. Một con rồng với tính cách như cậu, nếu sống trong xã hội loài người, chính là loại đối tượng bị bắt nạt thường xuyên. Xã hội loài rồng khác với loài người, thế nên Wyriam không bị bắt nạt bao giờ.
Nhưng cậu cô độc.
Người bạn duy nhất của cậu là Valois, một chú rồng hệ Hỏa đến từ núi lửa (còn cậu là một chú rồng hệ kim sinh ra trên núi Chúa Tuyết).
Valois đối xử với cậu rất tốt (với một thái độ gần như bảo vệ quá mức), nhưng chưa một lần khen ngợi cậu cái gì (bản tính của Valois như thế, Wyriam không trách). Lời nói có tính chất động viên nhất của chú rồng (nhỏ, cậu chỉ dám gọi Valois nhỏ trong đầu mình) là "Wyriam, cậu làm được."
Nhưng, "lòng dũng cảm" là một thứ gì đó chưa từng có liên kết với Wyriam.
Chưa từng có ai dùng "dũng cảm" để nói về cậu, cũng như Wyriam chưa từng "dũng cảm" là hai chữ có thể dùng để nói về mình.
"C-Cảm ơn Lana." Giờ phút đó, Wyriam đột nhiên tin mình làm được, dù cậu không rõ là làm gì, nhưng, chắc chắn cậu sẽ làm được.
"Tôi đi với cậu."
"Chúng ta vào thôi." Giọng Wyriam chắc nịch.
Lana unlock rank 1 with Wyriam.
"Tôi muốn vào đó, Wyriam thì sao? Nhưng nhìn cứ thấy bước vào là chết ấy. Sợ không?"
"Tôi nghĩ nơi đó không an toàn, nên có người trinh sát trước. Nếu nguy hiểm còn có thể chạy kịp. Quanh đây có khi vẫn còn người sống. Mọi người thấy sao?"
Wyriam hít một hơi thật sâu, lắc rồi lại gật, sau đó bước theo sau chú rồng Graben. Có lẽ vì cùng là Amethyst, Graben mang lại cho cậu cảm giác an tâm như khi ở cùng Valois. Nhưng bất ngờ ập đến khi tất cả đang thận trọng nhất. Người phụ nữ tên Clara không ở yên bên ngoài như lời đề nghị, mà cướp lấy một khẩu súng và lao vào trong nhà. Nỗi sợ lại choáng ngợp Wyriam, nhưng đôi chân cậu đã chạy vào trong nhà trước khi lý trí kịp nhận thức nỗi sợ của mình, cứ như thể nhanh thêm một bước, cậu sẽ có thêm một cơ may cứu người.
Tất cả đều phản ứng giống cậu.
Tình huống sau đó có chút hỗn loạn. Có người la lên đe doạ người phụ nữ, Lana lại cố gắng trấn an bà và dỗ đứa bé, Graben tiến lên và sử dụng thứ bản lĩnh Wyriam không bao giờ có được. Cá nhân cậu có cảm nhận giống nhân loại gọi là Murasame, rằng nơi này không an toàn. Hơi thở chết chóc vẫn còn quẩn quanh ở mũi cậu, nhưng chú rồng tự nhủ mình không thể chùn bước. Cậu nhẹ nhàng tiến tới từng chút một bên cạnh Graben theo mỗi lời trấn an của Lana, hi vọng mình không khiến người mẹ cảm thấy căng thẳng hơn.
Trong lúc đó, cậu cũng nghĩ đến lời đề nghị của chú rồng tên Từ Phong Kỳ. Đó là giải pháp tốt... chỉ là... họ không thể.
"Chỉ có... ánh sáng từ phép màu của khế ước vĩnh viễn mới có thể xua đi bóng tối này." Wyriam lên tiếng, trong giọng mang theo buồn bã không che giấu,
"Chúng ta hiện tại chưa thể... Thứ phép màu này, khế ước một đời này... không phải chúng ta cứ muốn là sẽ lập tức xảy ra. Kỵ sĩ và Rồng... có những kẻ, cả đời cũng không thể kết nối với nhau để trở thành Kỵ Sĩ Rồng. Vì nó không nằm trong tay chúng ta... nó là kỳ tích."
Đó là một sự thật nghiệt ngã.
Và Wyriam biết rất rõ điều này... bởi lẽ...
"Tôi..." Cậu hít một hơi,
"Tôi đã ở Hiệp hội 30 năm rồi, không kể đến việc tôi vốn nhát người, thì các khế ước..."
Kỵ sĩ và Rồng, bản thân họ cũng không biết khi nào và tại sao họ kết nối được. Kỳ tích thì không thể lý giải hay được quyết định. Kỳ tích chỉ đơn giản là... xảy ra thôi.
Ví dụ như Kỵ sĩ Trưởng Phương Hằng và nàng rồng Mạc Trường Ninh. Mạc Trường Ninh là người mang Phương Hằng đến Đảo Kỵ sĩ, và dẫu họ thân thiết, cũng phải đến vài năm sau họ mới chính thức có khế ước, ngẫu nhiên vào một buổi sáng nọ. Wyriam đã từng hỏi họ, làm sao mà phép màu đã xảy ra, và chính họ cũng không có câu trả lời rõ ràng.
Chỉ là một ngày, khi thức dậy, linh hồn họ đã gắn kết với nhau.
"Xin lỗi Lana... Vì đã không nói với cô sớm hơn."
Wyriam đã từng trải qua cuộc tuyển chọn của Hiệp hội 30 năm trước, song ở trên đảo một thời gian dài như vậy, cậu vẫn nhút nhát và không làm được gì, chỉ quanh quẩn với những việc trên đảo. Mạc Trường Ninh đã đề nghị rằng, nếu cậu vẫn chưa sẵn sàng, thì không cần bước trên con đường này nữa và có thể trở về Helianthus.
Nhưng Wyriam phát hiện bản thân mình ấy vậy mà vẫn chưa sẵn sàng để từ bỏ, thế nên cậu đã đề nghị được trải qua các thử thách một lần nữa, để xem liệu cậu có thể...
Liệu cậu có thể...
Đánh dấu