Phương Hằng phát hiện mình phản ứng quá nhanh. Đáng lẽ y phải do dự nhiều hơn, phải nghi ngờ nhiều hơn, phải chật vật nhiều hơn, không phải suy nghĩ và đưa ra quyết định một cách tỉnh táo như thế này.
Đó là trong tâm y đã đoán được chuyện này sẽ đến sao?
Ngón tay y siết đến trắng bệch.
Từ vụ Thomas ở trên đảo Cyprus, đã không còn gì như trước nữa.
Có gián điệp trong tổ chức, đó là điều tất cả đã nhận thức được. Đoạn thời gian đó, với tính trách nhiệm đã ăn sâu vào máu mình, Haley rất khủng hoảng, số còn lại cũng không ai cười nổi.
Nếu các rồng hoang mang vì sự xuất hiện của dị loại chưa từng được Altair đề cập đến, con người đau đầu vì...
Trước sau gì họ cũng phải tìm ra kẻ đó, không chóng thì muộn. Trên đầu mọi vị chị huy như có thanh kiếm treo lơ lửng, chỉ chờ lúc rơi xuống.
Chẳng qua chỉ là... thanh kiếm của Phương Hằng là thanh đầu tiên rơi.
Cấp dưới của y là người đầu tiên bị nghi ngờ.
Phương Hằng hít vào một hơi.
Suy nghĩ rõ ràng được như thế khiến y đau khổ nhiều hơn là bình tĩnh.
"Lựa chọn thứ ba." Y chậm chạp nói, bàn tay cầm kiếm siết chặt và run lên. Y không thể để Alma dùng tâm nhãn của cậu ta lên người đứa trẻ đó được. Có ai muốn tình nguyện nhớ lại cảnh kẻ thân yêu nhất bị hủy hoại ngay trước mặt mình chứ, lại còn không chỉ một lần. Phương Hằng biết đứa trẻ ấy sẽ không tình nguyện mở kí ức kinh khủng như vẫn còn mới nguyên như ngày hôm qua ấy ra cho người khác xem, và y cũng tuyệt đối không muốn để chuyện đó xảy ra.
Một con người có thể vỡ nát được bao nhiêu lần?
Ra trước mặt Hội đồng càng không phải một lựa chọn.
"Điều tra ngầm. Trong tình hình căng thẳng hiện tại, công khai gây hoang mang cũng không phải là một lựa chọn." Dối trá. Phương Hằng nghiến chặt răng, không thể ngờ lúc này bản thân vẫn còn có thể bình tĩnh nghĩ và nói ra những lời này.
"Nói có sách, mách có chứng. Chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện dựa trên bằng chứng. Không phải bằng tâm thuật bức điên người khác." Y ngừng lại, phát hiện cảm xúc bắt đầu làm loạn,
"Xin lỗi... tôi không có ý đó. Toàn quyền điều tra giao cho Chỉ huy Đơn vị Trinh sát là cậu. Tôi tin tưởng cậu sẽ dùng người tin được và thông tin sẽ không lọt ra ngoài."
Phương Hằng hít sâu một hơi.
"Đến lúc đó, kết quả có là gì tôi cũng sẽ chấp nhận."
Nói ra lời này tương đương y cũng đã mang tâm của mình hóa tro tàn.
Y sợ hãi chính mình.
@
Mya0505
Đánh dấu