Buổi sáng hôm ấy, một lần nữa Tracey thức dậy và với tay lên chiếc điện thoại của mình để hi vọng rồi thất vọng. Hình như đã lâu lắm rồi, cô không nhìn thấy anh. Màn hình điện thoại vô tình không thấy được một cuộc gọi hay tin nhắn. Đêm hôm qua anh có thức khuya không? Sao anh không trả lời tin nhắn của cô. Những câu hỏi ấy dường như đã xuất hiện ngày này qua ngày khác.
Anh bận quá. Tracey ngồi dậy sau một tiếng thở dài. Gió thổi qua nhẹ nhàng nhấc tấm màn che cửa sổ lên để lộ một chút nắng mai buổi sớm. Đêm hôm qua cô lại một lần nữa quên đóng cửa sổ lại sau khi ngủ quên bên chiếc điện thoại. Cũng quên gọi cho Albert nữa, đã hơn một tuần rồi, sáng hôm nay đã là thứ hai của tuần mới. Tâm trí Tracey dạo này cứ trôi đi về một nơi nào đó, về nơi Ray đang làm dự án của anh.
Những điều lớn lao như vậy, chỉ có Sherryl hay Sydney mới hiểu được mà thôi.
Tracey giữ nỗi buồn của mình trong một chiếc hộp thủy tinh hay là trái tim mỏng manh của cô. Cô không thể giúp anh gì nhiều hơn ngoài không làm phiền anh cả nhưng ai sẽ giúp cho cô thoát khỏi những ngày tháng thế này đây. Tracey chỉ từng yêu có mỗi anh mà thôi. Cô không hiểu liệu rằng người ta sẽ làm thế nào trong những lúc thế này ngoài gọi những cuộc điện thoại hiếm khi có hồi đáp hay gửi đi những dòng tin nhắn rất lâu mới thấy trả lời.
Anh sẽ nhận điện thoại của Sydney khi ở bên cô vì điều cô ấy nói sẽ là một điều quan trọng. Anh có thể vô tình không để tâm đến điện thoại của cô khi ở cùng với Sydney bởi vì cô chỉ có thể nói với anh một lời chúc ngủ ngon.
Ray ở cạnh Sydney, đã bao ngày như thế.
Tracey lơ đãng nhìn gian bếp nhà mình. Nếu như thời khóa biểu của anh vẫn không thay đổi hẳn là hôm nay có thể gặp được. Ray sẽ không biết đâu, rằng Tracey đã không còn đến lớp vào thứ hai khi anh đi học cũng là với Sydney. Có lẽ trưa nay cô có thể gặp được anh một lúc nếu như vẫn cứ đến trường. Tracey ôm một chút hi vọng và nở một nụ cười chỉ vì một chút hi vọng ấy.
Có thể cô không thể giúp anh những chuyện lớn lao nhưng một bữa trưa cho anh không thể nào làm khó Tracey được. Bữa trưa cho anh, ừm, thật ra anh cũng không kén ăn lắm hoặc có lẽ lúc nào anh cũng sẽ khen thôi vì đó là cô làm, cô tự mình mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc lấp lánh trong ánh nắng mới đầu ngày.
Tracey sẽ làm bánh cho anh nữa nhé. Ray không chê đồ cô nấu bao giờ nhưng anh vẫn thích đồ ngọt mà, cô nhớ ánh mắt kì lạ trên gương mặt có hơi đơ của anh, một loại ngớ ngẩn đáng yêu theo cách của riêng anh.
Cô nướng một cái bánh táo. Âm thanh phát ra từ lò nướng và chiếc đồng hồ trên tường hòa quyện vào cả nhịp đập trái tim cô, thứ đang đếm ngược từ từ.
Tracey muốn gặp anh.
Cô nhớ Ray. Nhớ tình yêu của mình đến phát điên lên được.
"Em muốn gặp anh trưa nay lúc hết giờ ở gốc cây mình vẫn hay ngồi nhé.
Yêu anh.
Tracey."
Cô gửi tin nhắn với một niềm mong đợi tựa như ngày đầu tiên họ hẹn hò. Hôm nay chẳng hiểu sao Tracey hồi hộp lắm. Nếu như có thể nắm lấy tay anh một chút có phải là cảm giác này sẽ chỉ còn lại một niềm hạnh phúc hay không?
Anh sẽ đến mà phải không nhỉ. Tracey rời khỏi nhà trong lúc ánh mặt trời rực rỡ đẹp như trái tim người con gái đang yêu.
@
Gumi
Đánh dấu