Sherryl Esquinto - Ulric Liechtenstein
Tôi đã sống mười bốn năm đầu đời không biết đến thất bại và nỗi cô đơn. Được nuông chiều bởi sự dễ dãi của vận mệnh, và yêu thương, bảo vệ của những người xung quanh, có lẽ cả cùng với một chút phù phiếm của tuổi trẻ nữa, nên không biết quý trọng những gì mình có được.
Cho tới ngày sự phức tạp của cuộc đời cuối cùng cũng buộc đứa trẻ trong tôi phải lớn lên.
Tất cả bắt đầu từ sự ra đi của người đầu tiên tôi nên quý trọng, bởi sự vô tâm và vị kỷ ấy.
Cô bé Sherryl Esquinto 14 tuổi đã không nghĩ quá nhiều về thái độ mất bình tĩnh của người bạn thân nhất khi ấy. Kế hoạch đi xa của Albert và những xúc cảm không tên lạ lùng trong lòng đủ choán hết tâm trí cô. Sherryl là người của những điều rõ ràng, như phép tính 1 + 1 = 2, chứ không phải những hỗn loạn và bối rối không thể nào kiểm soát. Và lúc này cô không cách nào khiến lòng mình yên được, như cách đã luôn khoác lên mình gương mặt của búp bê sứ và chối bỏ mọi cảm xúc tự nhiên.
"Em không hiểu."
Bằng tất cả niềm tin ngây thơ nhất, cô tìm đến anh và trông chờ một đáp án. Ulric Liechtenstein, luôn ngoài mọi dự đoán và tầm hiểu biết của cô, với những cảm hứng bất tận và những lối tư duy bất quy tắc như một bài toán khó chưa từng được giải.
Nếu là anh, có thể hiểu được tất cả những chuyện này. Và có lẽ, cũng chỉ là anh, cô mới có thể nói được ra hết, tất cả những ngốc nghếch kì lạ này. Và cả những chuyện cô đã âm thầm thực hiện, những năm qua, phía sau Albert và Tracey như một cái bóng. Và anh nói, không thể được, và anh nói, sai rồi.
Cô không hiểu, không hiểu được, càng không hiểu vì sao anh bực tức bỏ đi.
"Hai đứa lại cãi nhau à?"
Tracey, vẫn luôn dịu dàng như thế, và lo lắng như thế. Cô lắc đầu, vì cô biết ngày mai anh sẽ lại tới, như bất kỳ ngày nào khác, và toét miệng cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ulric đã luôn luôn khó chịu, nhưng cũng luôn luôn vô tư và bao dung như thế.
Đó là lần cuối cùng Sherryl phán đoán sai về Ulric.
Ngày hôm sau, rồi hôm sau, và hôm sau nữa... chiếc bàn gỗ nơi vườn vẫn đặt bánh kẹo và trà sữa chờ như một thói quen dài mà không có người đến. Albert bảo cậu ta rời thành phố rồi. Vẫn ổn? Vẫn ổn. Vậy thì được rồi, cô lắc đầu không để Albert nói tiếp. Nếu anh ấy ra đi không từ biệt, nghĩa là vì anh ấy không muốn.
Và cô, cũng chỉ muốn có thể nghe từ chính miệng đối phương mà thôi.
Từ ngày đó bên ấm trà đặt trên hiên không có thêm hũ đường và bình sữa nữa, mọi thứ bình dị trôi dưới sắc nắng như chưa bao giờ hết tiết bạch lộ. Đường loang loáng lớp nước mưa mỏng mảnh, mà nắng dường như chẳng bao giờ hong khô.
Có chuyện gì sao?
Không, chẳng có. Chỉ là thành phố này hình như yên ắng hơn em nghĩ rất nhiều...
Một năm, hai năm, rồi ba năm... có biết bao điều tưởng chẳng bao giờ thay đổi lại lần lượt đổi thay. Năm thứ tư những tưởng phía trước vẫn là vô tận, lại không thể ngờ rằng cô có lẽ sẽ không chờ được nữa.
Nói với em, có phải Sherryl đã làm gì sai với anh không?
Nói với em, Sherryl còn có cơ hội để xin lỗi anh không?
Nói với em, chúng ta có thể nào vẫn còn là bạn?
@
Xanh Lam
Đánh dấu