Vậy là tôi đã bị thứ gì đó nhập? Ma chăng? Ko ko, tôi ko tin là trên đời này có ma. Ma nào dám nhập tôi? Tôi còn mệnh danh là Thần Chết mà. Cơ mà sao...Tôi lại trần truồng thế kia, và Kari cũng vậy. Ko lẽ.........Kari đã thôi miên tôi sao? Nhưng tôi ko nghĩ vậy, bởi vì Kari cũng như tôi, cũng thắc mắc, khó hiểu như tôi, và cũng tưởng tôi làm cơ...Chúng tôi nghi ngờ có cái thứ gì đó "ám" chúng tôi, làm cho chúng tôi đã hành xử những điều mà ko biết.
Hồi nãy sức mạnh mới của Kari bộc lên làm tôi bị thương, nhưng Kari đã chữa cho tôi, hỏi han tôi và đi vào lều. May mà mọi người ngủ say (mà sao họ ngủ say thế ko biết, ầm lên thế cơ mà
), cũng tờ mờ sáng, tôi nhìn vào đồng hồ đã vỡ trên tay, khoảng 5 rưỡi...Nhận thấy Kari vào trong lều, tôi cũng vào..
- Chị...chị có sao ko...?
Kari đang quay lưng đằng sau, chị ta có vẻ lắp bắp và ngượng ngùng, như đang che giấu gì đó vậy
-À à ko, chị ko sao cả..
- Nãy em có làm gì chị à?
- À à ko có đâu em ơi, chỉ ôm chút xíu thôi ấy mà, cơ mà kệ, cứ như là chị em vậy - Kari cười cười, mặt đỏ rực
Nhưng tôi đâu biết rằng tôi đâu chỉ dừng lại việc ôm...Tôi còn sờ soạng, hôn,
liếm , xoa.....coi như là việc của những kẻ-dâm-dê-đê-tiện làm...Thế mà, tôi chỉ biết việc ôm thôi, nó đã làm tôi thấy kì. Bởi vì tôi chưa ôm ai bao giờ ngoài Ran, mẹ tôi...Tôi đc con gái ôm chứ chưa dám ôm ai, nếu tôi biết những việc tôi đang làm vs Kari thì chắc tôi chỉ chết ngay ở đây cho rồi, vì tôi đã...gián tiếp phản bội Ran và tất cả mọi người...
Tôi nhớ mang máng là có tiết lộ thân phận cho Kari, tôi liền hỏi:
- Chị có biết người nào tên là Kudo Shinichi ko?
- Không! Chị chả biết hắn ta là ai? CHị chỉ biết những người ở đây thôi!
Lúc đó tôi nửa tỉnh nửa mê, tôi mang máng nhớ chứ ko rõ. Có lẽ chị ta ko biết thật, hoặc có lẽ giả vờ? Tôi ko biết. Nếu chuyện đc tiết lộ thì có vẻ khó đây!
Đột nhiên Kari quay qua tôi và hỏi nhẹ nhàng:
- Em có muốn làm em trai chị ko?
1 câu hỏi làm tôi sởn ra người. 1 phần bất ngờ 1 phần sướng, coi như là chị em kết nghĩa. Có người chị sức mạnh như vậy là ok biết bao. Cơ mà nếu tuổi thật của tôi là 17 thì Kari chỉ là đứa em bé nhỏ của tôi thôi...
Tạm gác lại chuyện đó. Tôi mừng vì chúng tôi ko sao, có lẽ chúng tôi bị ma nhập? Nhưng cũng có 1 số lo lắng ko ngại...
Chúng tôi quyết định ko ngủ nữa vì đã tờ mờ sáng rồi, vả lại mất công mọi người hiểu sai chúng tôi nữa thì mệt...Đột nhiên, tôi thấy có 1 tờ giấy để đó, tôi lượm lên và đọc. Tôi tá hỏa hét lên làm cho mọi người giựt cả mình, bật dậy và phóng ngay ra khỏi lều, tay cầm vũ khí...
- Có chuyện gì vậy hả Nan ? - Mọi người nói
- Chop...Chị Chop...để lại mẩu giấy...
- Trời ạ chỉ là 1 mẩu giấy thôi làm gì dữ thế? - Nec ôm mặt, mọi người ủ rũ...
- Đưa đây cho chị xem nào..- Tiểu Bạch nói
Tôi đưa....
- Impossible!
- Là quái gì cơ? - War thốt lên!
- Chuyện này thật đáng...đáng sợ...*chìa giấy ra* mọi người xem đi...
Trong thư viết:
"Cám ơn mọi người rất nhiều. Nhưng đến lúc tôi phải đi rồi, tôi nhận ra những đứa em của tôi gặp nguy hiểm. Tôi phải đi, tình hình gấp rồi. Vs lại,
tôi ko hợp vs nhóm các bạn. Xin thứ lỗi...
Ký tên: Chop
Chúng tôi bất ngờ và SHOCK! Shock bởi sao? Ko phải là thư bỏ đi , mà là câu nói "tôi ko hợp vs nhóm các bạn" . Nhóm mình bộ đối xử ko tốt chị ta sao, hay là ko mạnh mẽ như chị ta...? Mọi người đưa ra nhiều ý kiến trao đổi...Và tôi nhớ rằng, có lẽ là ko hỏi han và giúp đỡ người ta gì, chỉ nghĩ đến riêng mình và ko nghĩ đến người khác, làm người ta tự ái bỏ đi... CHúng tôi chỉ biết trách mình...
Nhưng có 5 khẩu súng ở đó tương ứng 5 người chúng tôi...Chắc chắn rằng đây là vũ khí tối mật Chop để lại để chúng tôi phòng thân...Ai ko cần thì kệ chứ tôi thì rất cần, bởi khẩu súng kia tôi để mấy ngày mấy đêm rồi, nó cũng hết đạn và trông cũng hơi nguy hiểm (tôi lấy từ thằng cha đeo mặt nạ đen đấy, hay khẩu trang đen tôi ko rõ). Chúng tôi cầm và săm soi...Ai ai cũng đều thích thú cả...
Thế nhưng hình như trò chơi vẫn chưa kết thúc . Bỗng dưng trời đất rung chuyển, những mặt đất bị nứt ra làm chúng tôi rơi tự do . Nec liền tạo 1 quả cầu bao phủ chúng tôi, nó như bong bóng lớn vậy, lôi chúng tôi lên tầng trên cao...Mọi thứ lúc này ầm ĩ đến ù cả tai, chả nghe gì cả nên ai nói cũng chả hiểu...Mọi thứ cứ đổ vỡ, bốc cháy, khí bay lên như ngày tận thế vậy...Chúng tôi cứ lên cao, cao mãi cho đến khi dừng...
Và rồi...thử thách thật sự là đây...Chúng tôi đã gặp Boss của bệnh viện này... Hắn tuy cỡ chúng tôi chứ ko khổng lồ như bọn kia nhưng rất nguy hiểm, tôi cảm thấy có ám khí ghê rợn ở đây mà... Theo sau đó là 1 nhóm tùy tùng của hắn...Đứa nào cũng to cao, ghê rợn và đầy mạnh mẽ...Trông như thế này, như là 1 phù thủy vậy:
- Ta là phù thủy cai trị hòn đảo này. Các ngươi đã ngu ngốc khi đến đây và phá nó. Nay các ngươi sẽ phải trả giá cho những hành động của mình! HAHAHAHAHAHAHAHAHA!
- Câm cái mồm thối của lão đi lão già dịch ơi, có giỏi thì xông lên đi! - Tôi cười khinh
- Thằng nhóc này láo nhể!? Mày tin là tao sẽ giết mày chỉ trong chưa đến 1s ko? - Hắn cười to!
- Mơ giữa ban ngày à? Nếu thế thì chúng mày phải bước qua xác của bọn tao đã..- Nec lườm hắn
- HAHAHAHAHAHA, việc này dễ như trở bàn tay, các ngươi sẽ chết trong tay ta!!!
- Tự tin quá rồi đấy!
@
Chọt nhai gai ; @
Hikaru_Takayagi ; @
Luna Neko ; @
Thiết Lang
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Lần này cho @
Chọt nhai gai về cứu ko? :v
- Cho @
Hikaru_Takayagi hi sinh nhé, chú này chả thấy tương tác gì hết
- Bạn nào tt vs nhóm mình nhớ điều trên và xây dựng câu chuyện tiếp theo theo lối các bạn. Nhưng mình nghĩ là có as từ trên xuống giải thoát mọi người, và @
Hikaru_Takayagi hi sinh để mọi người đc cứu!
Đánh dấu