<<< 9.818 | Núi lửa Aelfhun
Tiểu Khoan điểm lại trong đầu. Rớt biển, bị thương, khâu vết thương, rồi lại bị hất văng xuống biển, không rách vết thương mới là lạ dẫn đến phản ứng của cơ thể là sốt, sốt cao. Nghỉ được ba ngày rồi lại bò dậy làm việc không ngừng, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Rồi sau đó hôm qua Monoceros ôm em cả đêm, mãi rồi mới thiếp ngủ, thấy tâm trạng anh cũng không tốt lắm. Tiểu Khoan không biết làm gì, cũng chỉ đành theo lời Emeres nói, ở bên cạnh anh, nhè nhẹ xoa lưng, và cũng không cần phải nói gì hết.
Cũng không phủ nhận là dưới tiềm thức hướng đến và muốn chạm vào người kia mãnh liệt, ý thức của đứa trẻ đã kích hoạt và ảnh hưởng đến các kỹ năng quân y theo một cách nào đó mà chia sẻ bớt luôn bệnh cảm của người kia, vô thức hút về, như muốn xoa nhẹ bớt, như muốn chia sẻ cùng.
Ngày hôm sau cô gái nhỏ cũng lẳng lặng ở bên Monoceros như vậy, cậu nói gì thì cũng yên lặng nghe, rồi sau đó cũng yên lặng để cho cậu bồng về lán cứu thương trong cơn sốt lừ đừ, của đáng tội nếu không sốt đến vậy thì em nhỏ cũng chưa chắc đã chịu nhận ra để mà được bưng về mà vẫn bướng bỉnh tiếp tục đi theo cậu, hoặc đi làm việc bình thường như bao quân y khác.
Rồi sau đó chàng trai dặn dò rất nhiều, mỗi một lời nghe vào đều khiến tim nhoi nhói. Rồi cô gái nhỏ cứ lặng lẽ ôm tâm trạng như vậy mà đón nhận nụ hôn của chàng trai, lặng lẽ để cậu dùng nụ hôn đó ấn xuống giường.
Em nhớ anh. - sâu thẳm trong tâm hồn, cảm giác da diết đó lại chợt cựa mình, hai đứa trẻ này dường như dùng một nụ hôn để nói điều gì đó, để kéo gần khoảng cách, để kéo gần linh hồn, dường như gần bao nhiêu cũng là không đủ. Để ‘nói’ tất cả những gì, quá nhiều những gì muốn truyền tải qua nhưng lại cứ ào ạt tuôn rơi mà khó đợi để được thốt thành lời.
Em nhớ anh.
Từng cái động chạm nhẹ nhàng đều như đang nói vậy. Có những cảm giác mà từ ngữ không bao chứa nổi, dường như nếu cố ép nó vào khuôn chữ thì khiến nó ảm đạm mất rồi.
Xin lỗi vì đã ốm, nhưng em nhớ anh.
Cô gái nhỏ cuộn theo cả chăn, tự để cho bản thân mình được thể hiện ra một chút, hoặc nhiều chút ẩm ương và cả nỗi nhung nhớ cứ lớn dần theo giây phút họ ở bên nhau, cứ như vậy mang cả người cả chăn ôm thật chặt, vương nét gì đó bướng bỉnh và trái tính, rất tuỳ hứng nhưng tuyệt đối không chịu tách rời.
Những lọn tóc đen loà xoà trên khuôn mặt. Đứa trẻ cứ để tóc dài như vậy vì không hiểu sao thấy kiểu tóc này nó có gì đó, ừm, ấm áp. Mỗi lần tóc chạm vô má là lại làm liên tưởng đến những đầu ngón tay của người yêu, cũng nhẹ và khẽ khàng như vậy.
“Anh như vầy sao em nỡ để anh đi.” - chia tay mà quyến luyến bịn rịn vậy, giữ lại luôn bây giờ.
Dụi một cái vào ngực cậu, chầm chậm, nhồn nhột.
“Còn tính ngầu lòi lạnh nhạt tiễn anh để anh đỡ buồn cơ.”
Đỡ áy náy với phân tâm linh tinh.
“Cứ nghĩ là em giận anh cũng được.”
Đừng buồn.
Nãy còn nói cái gì mà chuyện này là do anh, dòm một cái chứ chưa cần dùng đến ngón chân để nghĩ là đã biết anh lại buồn với nghĩ nhiều rồi.
“Mà nói chứ nhớ anh quá giận không nổi.”
Vẫn ôm thật chặt, còn rúc sâu hơn một xíu. Không biết làm vậy có tốt cho sức khoẻ không, mà chắc là có.
“Lúc nào cũng nhớ anh hết.”
Rồi thò tay lôi Uta từ trong chăn ra, chắc tính group hug or smth.
Để em nhớ hộ phần anh.
Ngoan ngoan được một lúc, Hai đứa nó đã chuồn ra góc từ bao giờ, một góc khuất người, dù đang ốm.
“... giận thật bây giờ.”
Trong tình hình này tiểu Khoan đố mà nằm yên trên giường được.
“Lần sau để lại dấu hôn đi, đừng để lại trâm.” - vừa nói vừa để lại trên môi cậu một nụ hôn chậm mà ngọt, coi như để gói mang đi. Ai biểu báo bất ngờ quá, người ta chưa kịp chuẩn bị gì để tặng cả. Còn tại sao đứa nhỏ lại biết vụ trâm vào lúc này chứ không phải là sáng hôm sau thì chắc là do Uta xì.
Người con gái này rất ghét chờ đàn ông, trong tất cả mọi kiếp cô ta cũng chưa từng thật sự chờ bao giờ, rất phũ phàng và ngắn gọn.
“Lần này em chờ anh. Lần sau, em sẽ đi cùng.”
ĐM chạy việc đêm chóng mặt quá đi chớt đây!!!
@
InoyamaManaLisa
Đánh dấu