Địa điểm: Đảo Kỵ sĩ
Thời gian: 10/07/819
“Hai ngài quả thật giống nhau nhỉ. Nhưng ngài cứ thoải mái chia sẻ đi ạ.”
“Ở chỗ cháu thỉnh thoảng mấy học giả có tổ chức hội nghị để trao đổi. Phải trực tiếp chứng kiến mới rõ, họ tranh luận hăng say như thế nào, không ai nhường ai. Đồng thời, cũng không ai để bụng ai vì bác bỏ mình cả.”
“Trăm năm trước ở Orion, có những người đã thành công trong cuộc cách mạng than đá và hơi nước, tạo ra những phát minh vĩ đại. Ta luôn có thể buột miệng rằng những thế hệ trước đã thất bại so với những người ấy, nhưng chính họ cũng không thể tự mình tạo nên đều đó từ con số không.”
“Một trong những điều mà cháu được nhắc nhở bởi những người giáo dục mình là, thành công của chúng ta được bồi đắp trên nền móng của tất cả những người đi trước. Cố gắng của họ, thất bại và sai lầm của họ, nhờ tất cả điều đó mà ta mới gần hơn với hướng đi đúng.”
“Chúng cháu ở đây, có thể tiếp tục trở thành niềm tin và hi vọng, là nhờ có các ngài, và mọi người trong Hiệp hội.”
“Với lại, chúng cháu vẫn cần các ngài rất nhiều, thế giới vẫn rất cần. Nên, đừng nói mình là quá khứ.”
Nghe Ilya nói vậy, Rồng Chúa và Thủ lĩnh chỉ cười. Nụ cười của những người đã già lặng nhìn sức trẻ thể hiện.
Ilya có thể chưa biết, rằng việc không đưa ra thêm giải thích về lý tưởng của bản thân chính là vì Thủ lĩnh Kỵ sĩ muốn cậu có thể
lựa chọn. Cuộc trò chuyện giữa họ lúc này không phải là tranh luận, bởi vì tranh luận chỉ có thể diễn ra khi cả hai bên đều có luận điểm, luận cứ, luận chứng phục vụ cho lý tưởng của mình. Mà, sau cuộc nói chuyện vừa rồi, Alston Hoelterhoff hiểu được Ilya còn chưa đủ trải nghiệm cũng như suy ngẫm về lý tưởng của cậu, cũng như vì sao cậu không chọn theo lý tưởng của hai người họ.
Ilya đang nói chuyện bằng trực giác, và mong muốn tốt đẹp của bản thân. Không hẳn xấu, nhưng chưa đủ tốt.
Vì vậy, ông sẽ chỉ đưa ra luận điểm của mình và Albert von Wengener. Để rồi, trên con đường hiện tại, có lẽ cậu thanh niên có thể tận mắt chứng kiến được luận cứ và luận chứng của Albert.
Còn về Alston, chỉ cần quan sát Hiệp hội Kỵ sĩ Rồng hiện tại, sẽ có thể hiểu được
đây chính là tất cả của ông. Mục tiêu của ông, lý tưởng của ông, đều nằm tại những điều nhỏ nhặt mà họ được truyền lại từ thế hệ đi trước hàng ngày. Từ cách họ gánh vác trách nhiệm nặng nề đến sinh tồn của nhân loại, đến niềm tin vào ánh sáng và phép màu diễn ra xung quanh, và cả sự cố gắng cống hiến không ngừng nghỉ của những Kỵ sĩ Rồng.
Và khi Ilya đã thật sự nhìn được hai con đường khác biệt này, cũng như củng cố được lý tưởng của mình và quay lại với tâm thế lắng nghe, Alston sẽ trả lời.
Thứ Alston thật sự muốn, là mỗi người và rồng của thế hệ tương lai là họ sẽ có thể lựa chọn được con đường cho bản thân mà không bị thao túng
(manipulate) từ những thế hệ đi trước.
Đó cũng là điều duy nhất ông và Rồng Chúa yêu cầu từ cậu.
Và ẩn sau trong mọi rắc rối đó, là
niềm tin thực sự mà Alston đặt lên cậu,
tin rằng cậu có đủ khả năng chọn lựa một con đường khác tốt đẹp hơn.
Nhưng cuối cùng, Alston chỉ mỉm cười và gật đầu với câu nói cuối của Ilya.
Ilya nhận Rank 1 từ Thủ lĩnh Kỵ sĩ Alston Hoelterhoff.
“Trái tim Golem?”
Thủ lĩnh Kỵ sĩ gật đầu.
Khả năng của Trái tim Golem là sự tồn tại rất đặc biệt, khi Albert và Lea nhắm tới nó cũng như Bí thuật của Elharar, thì mọi chuyện không dừng ở ‘nghiên cứu’ nữa.
Albert thực sự nghĩ rằng mình có thể điều khiển và sửa chữa linh hồn.
“Không. Mâu thuẫn thì ở đâu cũng có. Nhưng khiến chúng bùng phát dữ dội lên thành như thế thì không phải chỉ là giọt nước làm tràn ly.”
Đối với nhận xét này, Alston không có ý kiến, người đàn ông cũng đưa tách trà của mình lên uống một ngụm. Mâu thuẫn của Lupus thực sự sâu tới mức nào, e rằng chỉ có những người dân nơi đó mới hiểu thấu được. Và Albert thực sự đã đi xa tới mức nào trong kế hoạch của mình, cũng chỉ có người đó biết được.
Thứ Alston dựng lên, chỉ là một bản sao của hình bóng đã lặng lẽ đi lại trong Bệnh viện Hippocrates từ hơn bốn mươi năm trước. Bản sao của người đã từng là chiến hữu, đồng đội, bạn thân của ông.
Tách trà này uống bao nhiêu lần vẫn thấy đắng như vậy.
“Dựa theo sự việc từ trước đến giờ, Harmony, Neutralizer và báo cáo của Hậu cần đội vào buổi họp tháng 7 năm 818 về thí nghiệm ở Orion, thì theo cháu, nó nằm ở nơi bắt đầu của ý tưởng này.”
Orion. Vị thủ lĩnh im lặng nhìn xuống cốc của mình. Cũng là nơi mà
sự kiện đó diễn ra.
“Cho cháu hỏi một câu... Chính xác là mâu thuẫn giữa hai người được bắt đầu từ khi nào?"
Alston ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên, điềm nhiên trả lời.
“Từ khi mới gặp nhau.”
Bên cạnh, Rồng Chúa lẳng lặng bắn cho đồng bạn mình một ánh nhìn trách cứ. Alston thì bật cười.
“Xin lỗi, ta chỉ đùa thôi. Ta hiểu ý cậu.” - Ông thu lại nụ cười, nhưng gương mặt cũng không có sự lạnh nhạt nghiêm túc khi nãy nữa. -
“Không cần nghiêm trọng quá như vậy.”
Người đàn ông khẽ thở dài.
“Chúng ta vào Hiệp hội cùng thời gian, thời trẻ bồng bột cũng không dưới một lần xô xát.” - Alston bình thản kể lại. -
“Có thể điều này nói hơi kì lạ, nhưng Albert mà ta quen không hề giống với người chúng ta đang điều tra hiện tại.”
“Albert là một người rất tin tưởng vào sứ mệnh của chúng ta và giàu lòng trắc ẩn.”
Alston chậm rãi nói.
“Cậu ấy là một trong những con người nhân hậu nhất mà ta từng biết.”
Vị Thủ lĩnh nhìn vào đôi mắt của người đối diện.
“Thời điểm chúng ta thật sự bất đồng về con đường phát triển tiếp theo là gần năm mươi năm trước. Sau khi Orion sử dụng một nghiên cứu học thuật của Albert và Lea Wilson về ngôn ngữ và linh hồn nhằm biện hộ cho việc săn đuổi người Nythried.”
Alston có thể không bao giờ quên được biểu hiện của Albert trong thời gian đó, họ đủ thân thiết để ông hiểu được có điều gì đó trong người đàn ông ấy đã hoàn toàn sụp đổ. Albert vô cùng yêu mến quê hương của mình, cũng như khao khát có thể làm điều gì đó để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Nghiên cứu của Albert khi đó hoàn toàn mang theo những ý định tốt đẹp khi tìm hiểu sự gắn kết, liên hệ trong những cội nguồn của thế giới.
Và mọi chuyện tựa như hòn đã bắt đầu lăn, những rạn nứt và mâu thuẫn cứ xuất hiện ngày càng nhiều giữa họ. Cho đến khi mà, như Lea nói, Albert “không chịu nổi những lời nói dối” của ông nữa.
“Ta nghĩ, Albert đã hối hận và tự trách rất nhiều.” - Ông lặng lẽ nói. -
“Và sự kiện đó hẳn là khởi nguồn cho mọi thứ Albert xây dựng lên sau này.”
@
Peacerod
Đánh dấu