Địa điểm: Quán cà phê
Thời gian: ???
Hoàng Thiếu Thiên thực ra là một người có sức kiên nhẫn và khả năng thích ứng rất cao. Khi cần có thể nhả ngọc phun châu, khi không cần hút thêm thù hận cũng có thể ngậm vàng im lặng. Thế nên sau khi được sắp xếp ở lại thế giới này đồng thời biết được thời hạn trở về của mình không thể xác định, cậu vẫn rất ổn.
…
Ổn cái bép chứ ổn! Hoàng Thiếu Thiên lật bàn.
Ở nơi này không có quán net không có ti vi không có điện thoại cũng chẳng có máy tính luôn! Với một đứa từ năm mười lăm tuổi đã bám máy không rời như cậu--- à không, với một game thủ chuyên nghiệp trình độ đại thần như cậu, tách rời khỏi máy tính và Vinh Quang là tội ác! Là hạn chế sự phát triển của Liên Minh và tiến bộ của xã hội! Thiên lý bất dung!
“Nữ thần Vinh Quang ơi…”
Hoàng Thiếu Thiên tấp vào một quán café ven đường, nằm bẹp xuống mặt bàn rên rỉ.
(Hỏi vì sao không bẹp ở nhà, bởi bàn ở nhà vừa bị lật đó.)
Hơn nữa sao trời có thể nóng như vậy?! Quỷ khí lạnh người đâu?! Không khí tươi mát của rừng già đâu?! Lừa người!
Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu thở dài một hơi, đột ngột nhìn thấy tấm lưng ở bàn phía trước có hơi quen quen.
Nói đúng ra thì, giống hệt với tấm lưng đội trưởng. Mỗi sáng, Dụ Văn Châu đều dậy sớm nhất, đến phòng tập luyện sớm nhất, ghi ghi chép chép điều gì đó về việc huấn luyện hôm nay của thành viên. Sáu năm có lẻ ở cạnh nhau, có nhiều hình ảnh đã khắc cốt ghi tâm mất rồi.
Cơ mà IQ của Hoàng thiếu chưa offline đến mức hạnh phúc mờ mắt chạy ra đó ôm lấy người ta gọi “Đội trưởng!” đâu nha. Cái tình huống sến sẩm đó chỉ có trong ngôn tình thôi hiểu không? Đường đường là Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên sao có thể làm chuyện mất mặt như thế được.
Tuy vậy, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nghĩ, vẫn có chút đau lòng a.
Đau lòng thì sao? Chẳng lẽ ra đó bắt chuyện với người ta chắc?
“Dụ Văn Châu?” – Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống trước mặt con người quen mà lạ kia, cười.
Thôi được rồi, giữa cảm tình và nguyên tắc, Hoàng thiếu vốn không phải con người cứng nhắc như Trương đội phó của Bá Đồ.
“Lâu rồi không gặp. Tui ngồi đây được không?”
Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt thoải mái gọi một cốc cà phê cho mình, nhe răng cười với người thanh niên.
“Có vẻ như chúng ta đều có ngoại hình giống người quen của nhau ha. Vậy giới thiệu lại một chút, tui là Hoàng Thiếu Thiên, hai mươi hai tuổi, hiện tại là game thủ chuyên nghiệp của chiến đội Lam Vũ, ID trong game là Dạ Vũ Thanh Phiền. À ngoài ra thì năm tui đang sống là năm 2025 á.”
Nói xong thì cậu cũng tự nhủ là tui rất bình tĩnh tui rất bình tĩnh mặc dù nói ít hơn một chút nhưng tui thật sự rất bình tĩnh! Hoàn toàn không có áp lực như núi! Áp lực như núi là Trịnh Hiên không phải Kiếm Thánh tui!
@
Joseph Brown
Đánh dấu